Bảo Bối

Chương 100 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Bạch phong cùng mấy A Đột còn ở bên ngoài, mặt khác còn có hành lý của bọn họ. Đám người Phàm Cốt cưỡng chế tràn đầy kích động, tính toán đi ra . Xiêm y bọn họ đều ướt đẫm, Phàm Cốt cùng Phương Du đơn giản muốn theo đường cũ quay lại, kết quả bọn họ căn bản bơi không về, nơi này chỉ có thể vào không thể ra, này thật làm khó mấy người.



“Cục cưng, ha hả a, Cục cưng, ha hả a…”



Diệp Địch sau khi tỉnh lại phát hiện mình ở Đào nguyên, cũng chỉ biết kêu Cục cưng . Hắn gắt gao dắt tay Tiểu Bảo không chịu buông ra, Tiểu Bảo đi đến đâu, hắn liền theo tới đó. Vui quá … tinh thần hắn lại có một chút không đúng , bất quá so sánh với tình hình trước đó, Diệp Địch lúc này làm cho người ta yên tâm rất nhiều. Làm cho Tiểu Bảo xem chừng Diệp Địch, Phàm Cốt cùng những người khác phân công nhau đi tìm đường. Hải phách chân kinh có thể lưu truyền ra ngoài đã nói lên nơi này nhất định có đường đi ra.



Mấy người sợ hãi quá độ không cho phép Tiểu Bảo chạy loạn, làm cho cậu ngoan ngoãn ở chỗ này. Tiểu Bảo không dám không nghe lời, cậu mang theo Hảo ca ca đi vào bên hồ, cởi xiêm y ướt đẫm ở trong nước ninh vắt, sau đó cho Hảo ca ca lau mặt. Diệp Địch nháy nháy mắt, nhếch mép cười, cảm nhận hạnh phúc Cục cưng lau mặt cho hắn. Sau khi Tiểu Bảo lau xong, hắn lại cởi y phục ẩm ướt của mình làm giống như Tiểu Bảo, sau khi ninh vắt xong liền lau mặt cho cậu nhóc. Hồ nước ấm ấm, Diệp Địch nổi lên hưng trí, đơn giản cởi hết xiêm y ôm Tiểu Bảo xuống nước. Đầu đầy tro tàn, không bằng nhân cơ hội gột rửa.



Tiểu Bảo đỏ mặt nha, có dương còn có con thỏ còn có chim chóc nhìn ni, hơn nữa sư phó, sư thúc cùng các ca ca cũng sẽ nhìn đến a. Nhưng mặt cậu nhóc đỏ như trứng luộc xem ở trong mắt Diệp Địch chỉ có càng vui mừng, ôm lấy Tiểu Bảo, nâng cao cậu nhóc, Diệp Địch gọi Cục cưng vui vẻ ở trong hồ xoay quanh, đưa tới Tiểu Bảo kêu sợ hãi. Xa xa nhìn thấy Diệp Địch cùng Tiểu Bảo ở trong nước ra ngoài chơi, Phàm Cốt lắc lắc đầu, thôi thôi, chỉ cần Diệp tiểu tử không phát bệnh, tùy tiện hắn .



“Sư phó, ngài đến một chút!”



Bên kia, Lam Vô Nguyệt hô lớn. Phàm Cốt lập tức hồi thần, tiếp đón Phương Du đi qua. Diệp Địch hướng về phía Tam đệ nhìn thoáng qua, thấy hắn cùng Cục cưng không có chuyện gì, hắn lại chuyên tâm ôm Cục cưng xoay quanh , hắn thích xem Cục cưng hồng hồng khuôn mặt.



Trên mặt Lam Vô Nguyệt đúng là vừa mừng vừa sợ, đợi sau khi Phàm Cốt cùng Phương Du đến gần, y rất nhanh nói: “Sư phó, sư thúc, đại ca cùng A Mao phát hiện một chỗ mộ địa.”



“Mộ địa? Mau dẫn đường!”



Vòng qua mấy miếng cự thạch, Phàm Cốt cùng Phương Du liền thấy được chỗ mộ địa kia, A Mao cùng Nhiếp Chính đều ở nơi đó. Hai người tránh chỗ, Phàm Cốt đi lên trước nhìn, cảm thấy kinh hãi. Trước mặt có tổng cộng bốn mộ phần, lại chỉ có một khối bia, trên có khắc: “Người vô danh cùng thê đồng phu thê bằng hữu cộng tám người táng thân nơi này” .



Trái tim Phàm Cốt đập nhanh, Nhiếp Chính lúc này ra tiếng: “Tám người, bốn mộ phần, sinh đồng tẩm, tử đồng huyệt.”



Trên mặt năm người đều là kính nể, Phàm Cốt nghẹn giọng nói: “Chờ dàn xếp xong, chúng ta đem mộ phần bọn họ rửa sạch, đem cỏ dại xử lí.”



Lam Vô Nguyệt nói giọng khàn khàn: “Mấy người chúng ta đều có ý đó.”



Phàm Cốt hít sâu một hơi, nói: “Xem ra nơi này chỉ có mấy người chúng ta . Trư dương bốn phía chỉ sợ cũng là bọn hắn lưu lại, khó trách giữa mấy gian nhà tranh kia chỉ có bốn chiếc giường.”



Lam Vô Nguyệt nhíu mi nói: “Chính là trong mấy gian phòng kia vì sao sạch sẽ như thế? Bọn họ ở nơi này vẫn nên có đệm chăn, thư phòng linh tinh mới phải đi. Nhưng trong phòng trừ bỏ ván giường và bàn ra, cái gì cũng đều không có.”



Phương Du lý giải: “Kia đều là thứ bọn hắn đã dùng qua, đối với phu mà nói, vật thê sở dụng không thể lưu cho người khác; đối với thê mà nói, vật phu sở dụng cũng thế. Bọn họ thu thập xong nơi này lưu cho hậu thế tìm đến Đào nguyên, mang đi hết thảy thuộc về lẫn nhau, chờ đợi kiếp sau chuyển thế sẽ cùng cả đời.”
Lam Vô Nguyệt đi lên trước.



“Vẫn là ta đến đây đi.”



Đem Phàm Cốt kéo đến phía sau, Phương Du làm dáng muốn đá.



“Ta đến.”



Kéo về Phương Du, Phàm Cốt lại đỡ Lam Vô Nguyệt, hướng tới tảng đá cho một cước.



Đau đớn trong tưởng tượng không có xuất hiện, Phàm Cốt cũng há to miệng, cằm ngã trên mặt đất. Trước mắt làm sao còn có tảng đá gì?! Rõ ràng là một con đường nhỏ! Đừng nói Phàm Cốt cùng Lam Vô Nguyệt , lúc này Phương Du đã hôn mê.



“Trận pháp, thật là, hảo lợi hại,.” Sau một lúc lâu, Phàm Cốt chỉ nói ra một câu như thế. Đem phương pháp ảo cảnh dùng được huyền diệu như thế, Phàm Cốt vẫn là lần đầu tiên kiến thức đến.



“Sư phó, là đường đi ra ngoài?”



Lam Vô Nguyệt kiên quyết dụi mắt. Phàm Cốt vô ý thức gật gật đầu. Nếu bọn họ xem đây là trò đùa, không dám đá tảng đá kia, vậy bọn hắn chẳng phải là vĩnh viễn cũng ra không được ? Những người này lần lượt thử thách bọn họ, bất quá là vì người hữu duyên chân chính, người hữu duyên chân chính có thể có được Hải phách chân kinh cùng Đào nguyên thánh địa.



“A Du, Nhiếp tiểu tử, chúng ta đi ra ngoài đi. Đem các A Đột, bạch phong, còn có đồ của chúng ta đều mang vào, ta đời này cũng không muốn đi ra ngoài.”



“Ta cũng không muốn đi ra ngoài.”



Phương Du cõng lên sư huynh đã rõ ràng đi không nổi.



“Sau khi đại thù hận được báo, dù là cho ta long ỷ ngai vàng, ta cũng tuyệt không đi ra ngoài.”



Bước ra hai chân mềm nhũn đi theo phía sau sư thúc, Lam Vô Nguyệt quay đầu lại. Đã nhìn không thấy chung quanh mộ phần , nhưng y thật muốn trông thấy mấy người này.



>>Hết