Bảo Bối

Chương 102 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


“Sư phó, sư thúc, Hảo ca ca.”



“Sư phó, sư thúc, các ngươi đã trở lại.”



“Đã trở lại.”



“Trên đường có khỏe không? Con ưng kia thật sự biến mất sao?”



Mấy người vây lên Phàm Cốt, Phương Du cùng Diệp Địch mới vừa từ bên ngoài trở về hỏi cái này hỏi cái kia. Đi vào Đào nguyên đã hơn nửa tháng , Phương Du lặng lẽ lén đi tiêu lâm, không có phát hiện tung tích con ưng. Trở về cùng Phàm Cốt nói, Phàm Cốt lập tức quyết định đi ra ngoài chọn mua vài thứ. Mang theo Diệp Địch, ba người dịch dung tính toán mấy lượng bạc còn lại ngay khi trời mới sáng liền đi ra ngoài. Nhiếp Chính, Lam Vô Nguyệt, A Mao cùng Tiểu Bảo ở lại Đào nguyên vẫn lo lắng đề phòng, sợ người của Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước canh giữ ở ngoài rừng.



Mãi cho đến thái dương đều xuống núi , Phàm Cốt, Phương Du cùng Diệp Địch cuối cùng đã trở lại, còn mang về một đống lớn đồ, nhất là gối đầu, đệm chăn mà bọn họ thiếu nhất. Gối đầu đệm chăn này đều là Phàm Cốt từ các nông hộ gia trực tiếp mua tới, vừa tiện nghi lại thực đầy đủ. Phàm Cốt còn mua vải bông làm xiêm y.



Đem bao lớn bao nhỏ trên người toàn bộ buông, Phàm Cốt lau lau mồ hôi, cười nói: “Con thối điểu kia đã biến mất, nhất định là tìm không thấy chúng ta liền bay đi . Ngựa của chúng ta ở lại bên ngoài cũng còn, sư phó bắt nó đưa cho một hộ nông gia. Nó cũng theo chúng ta một đường, nếu không phải mang không vào, sư phó còn thật không nỡ đâu.”



Tiểu Bảo vừa nghe, trên mặt cũng hiện lên luyến tiếc. Trong Đào nguyên mặc dù có dương có heo còn có bò, nhưng thực sự có thể là lúc mới sinh ra liền bị mang vào, còn ngựa quá lớn, căn bản vào không được.



Đấm đấm bả vai, Phàm Cốt nói: “Huyện trên cách khá xa, chúng ta ở trong thôn tìm được một cái chợ nhỏ, tuy nói đồ thiếu một chút, bất quá muối ăn, dầu thắp mà chúng ta cần lại có đủ, sau này có thể đi chỗ đó mua. Những thứ khác chúng ta ngay ở trong Đào nguyên tự mình loại, tự mình dưỡng. A Mao, sư phó còn mua chút đậu phộng cùng đậu loại, ngươi đi trồng, sau này chúng ta có thể tự mình ép dầu, mài đậu hủ. A, còn có chút hạt giống rau, có thể trồng thì đều trồng xuống.”



A Mao gật gật đầu, ngồi chồm hổm trên mặt đất tìm mầm móng.



Vài người cùng nhau đem đồ vật phân loại, dọn về phòng. Phàm Cốt cùng Phương Du mệt mỏi, hai người ăn cơm tối, rửa mặt xong liền đi ngủ . Diệp Địch cũng uể oải, bất quá hắn phải giúp thu dọn. Đại ca đi đứng không tiện, Tam đệ lại chỉ có một con tay, hắn không thể đem sự tình đều giao cho A Mao, thương thế của A Mao còn không có lành ni.



Nhìn các ca ca bận rộn, Tiểu Bảo chen vào không được ( cũng không được cho phép nhúng tay ) bước đi thong thả vào phòng bếp, nấu nước cho các ca ca. Ngồi ở trước lò lửa, Tiểu Bảo hai tay chống cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nhíu. Cậu muốn hỗ trợ các ca ca, nhưng mà các ca ca lại không cho cậu làm. Cậu có thiệt nhiều thiệt nhiều bản lĩnh, cái gì cũng đều có thể làm.



Cậu thích các ca ca thương yêu mình, cậu khát vọng sự sủng nịch của các ca ca, nhưng cậu không phải oa oa, cậu có tay có chân, có thể giúp các ca ca làm việc. Cậu không cần làm một Tiểu Bảo lười cả ngày không có việc gì, ăn ăn ngủ ngủ. Một bên nấu nước, Tiểu Bảo một bên buồn rầu. Từ khi cậu bị thương quay về cốc, cậu liền thành “Lười” Tiểu Bảo . Cúi đầu xoa bóp cái bụng dư thịt của mình, mặt Tiểu Bảo nhăn càng lợi hại hơn . Còn tiếp tục như vậy, cậu sẽ tựa như mấy con heo trong Đào nguyên, có thể giết đến ăn. (=__=|||)



Nước sôi, nắp nồi bị nhiệt khí đỉnh vào rung động, Tiểu Bảo nhanh đứng dậy xốc lên nắp, lấy qua mộc chậu. Múc một gáo nước ấm, lại rót vào trong nồi một muỗng nước lạnh. Nghiêng đầu nhìn nhìn bên ngoài, các ca ca không ở trong sân, chắc là đã vào nhà thu dọn, Tiểu Bảo trong lòng có chủ ý, lúc này có nói cái gì cậu đều phải tự mình động thủ.



Ở trong mộc chậu bỏ thêm hai gáo nước lạnh, thăm dò thăm dò nước ấm, nóng nóng cũng sẽ không phỏng tay, Tiểu Bảo bưng lên mộc chậu đi ra ngoài. Đèn trong phòng sư phó đã tắt, Tiểu Bảo khập khiễng hướng tới phòng Hảo ca ca và Mỹ nhân ca ca, cẩn thận không cho nước bắn tung tóe. Lấy khửu tay đẩy cửa, liếc mắt một cái liền thấy được Hảo ca ca đang trải giường chiếu. Khóe miệng hiện ra lúm đồng tiền, Tiểu Bảo đi lên trước: “Hảo ca ca.”



Diệp Địch xoay người, trên mặt đúng là kinh hỉ: “Cục cưng?” Một ngày không gặp Cục cưng, hắn đã nhớ muốn chết . Bất quá vừa nhìn thấy mộc chậu trên tay Tiểu Bảo, hắn lập tức đi qua từ trên tay Tiểu Bảo tiếp nhận, trách cứ: “Sao lại tự mình bưng tới đây? Làm cho Hảo ca ca đi bưng là được.”



Tiểu Bảo lắc đầu, cười ha hả nói: “Hảo ca ca, ta rửa chân, cho ngươi.”



Diệp Địch sửng sốt, trên mặt xuất hiện tươi cười thật to, hắn buông mộc chậu, ôm lấy Tiểu Bảo nhẹ lay động thân thể nhóc: “Cục cưng thương Hảo ca ca, Hảo ca ca vui. Hảo ca ca tự mình tắm, Cục cưng theo giúp ta.”



Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu, kiên quyết nói: “Ta tắm, ta tắm. Hảo ca ca, ngồi, ngồi xuống, ta tắm.”



Khóe miệng Diệp Địch đều nứt đến bên tai , tiếp theo đã bị người đổ lên trên giường. Ở bên chân Hảo ca ca ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo nâng lên chân trái hắn, cởi hài.



“Cục cưng, Hảo ca ca tự mình tắm, ngươi bồi Hảo ca ca là đủ rồi.” Diệp Địch thu hồi chân, khom người tự mình cởi tất.



Tiểu Bảo hạ quyết tâm hôm nay phải giúp các ca ca làm việc, miệng đô đô, bắt lấy tay Hảo ca ca ngửa đầu: “Hảo ca ca, ta tắm, Tiểu Bảo tắm.”



Diệp Địch hốc mắt cay cay, hắn ngây ngô cười buông tay ra: “Hảo, hảo, Cục cưng tắm, Cục cưng tắm cho Hảo ca ca.”



Tiểu Bảo được cho phép lập tức mặt mày loan loan, lúm đồng tiền hãm sâu.
Thân thể còn nằm, Tiểu Bảo cũng không biết tiếng kêu của mình tràn ngập khẩn cầu. Diệp Địch khom người hôn cậu nhóc, ngón tay chậm rãi sáp nhập mật huyệt ướt sũng.



“Ngô… A a…”



Như vậy sẽ không sẽ mất đi ý thức . Diệp Địch dùng ngón tay của mình làm cho hậu huyệt Tiểu Bảo đạt tới cao trào. Ôm người tình cảm mãnh liệt qua đi đang kịch liệt thở dốc, hắn một chút cũng không hối hận mình mất đi một lần cơ hội tu luyện.



“Cục cưng, nằm, Hảo ca ca lau người cho ngươi.”



“Ngô…”



Vô ý thức mà nhìn Hảo ca ca, Tiểu Bảo chớp mắt, mệt nhọc.



Diệp Địch vẻ mặt hạnh phúc chà lau sạch sẽ cho Tiểu Bảo, uy cậu uống ngay một chén lớn nước, tiếp đó vỗ vỗ hống cậu thẳng đến cậu nhóc ngủ mới bắt đầu xử lý chính mình. Có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Diệp Địch nhanh nắm quần phủ lên, người đi vào vừa nhìn thấy hắn tỉnh, sửng sốt.



“Đại ca.”



Nhiếp Chính trụ hai gậy đi vào đóng cửa lại nói: “Ta nghe được nhà của ngươi yên tĩnh , nghĩ rằng ngươi ngất đi, đến xem Bảo.”



Diệp Địch dìu đại ca lại ngồi, giải thích mình tại sao lại thanh tỉnh. Nhiếp Chính hạ mí mắt, hiểu được gật gật đầu, tiếp đó nói: “Thì ra như vậy có thể bảo trì thanh tỉnh. Nói thật, dưỡng công mặc dù trọng yếu, nhưng ngươi cũng muốn tự mình chiếu cố Bảo, ôm nó hảo hảo ngủ một giấc.” Nói xong, hắn đứng lên: “Vậy ngươi cùng Bảo nghỉ ngơi đi, ta đi trở về.”



Đưa đại ca tới cửa, Diệp Địch bỗng túm trụ lại. Nhiếp Chính xoay người, thấy Nhị đệ hình như có lời muốn nói, hắn hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”



Diệp Địch muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn vẫn là nói: “Đại ca, ta biết, thù hận của Nhiếp gia không thể không báo. Chờ luyện xong Hải phách chân kinh, chúng ta nhất định phải đi báo thù.”



Mỉm cười trên mặt Nhiếp Chính biến mất: “Huyết hải thâm cừu, tuyệt không thể quên.”



Diệp Địch ngẩng đầu, mặt mang áy náy nói: “Đại ca, ta sẽ dốc lòng chế độc, ta muốn cầu ngươi, có thể, làm cho ta ở lại Đào nguyên hay không?”



Trên mặt Nhiếp Chính hiện lên khó hiểu, Diệp Địch bất an nói: “Ta sợ, ta sợ nhìn không thấy Cục cưng. Ta, ta vừa không thấy Cục cưng, ta liền hoảng hốt. Đại ca, ta, ta không muốn đi ra ngoài, chỉ muốn, chỉ muốn lưu ở Đào nguyên, không ly khai Cục cưng.” Nói nói, hắn cúi đầu, “Báo thù, phải đi ra, đi ra ngoài, liền không thấy được Cục cưng, ta, ta…”



Nhiếp Chính hiểu được , hắn nhả khí, cười vỗ vỗ vai Diệp Địch: “Ngươi ở lại Đào nguyên chiếu cố Bảo cũng tốt. Sư phó sư thúc lớn tuổi , phải có người ở bên cạnh bọn họ chiếu cố. Hơn nữa ngươi không phải người chuyên học võ, cho dù là Hải phách chân kinh, đại ca phỏng chừng ngươi cũng không không được gì. Cho ngươi đi đối mặt Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước, đại ca vẫn chưa yên tâm ni. Ngươi liền an tâm chế độc của ngươi đi.”



Diệp Địch mạnh ngẩng đầu, trên mặt đúng là kinh hỉ.



Nhiếp Chính tiếp tục nói: “Ngươi chế độc, chính là vì báo thù cho phụ mẫu. Người ai cũng có sở trường riêng, đại ca sẽ không miễn cưỡng ngươi. Đại ca biết, ngươi không phải không muốn vì cha nương báo thù.”



“Ta muốn, ta muốn!” Diệp Địch bắt lấy tay đại ca, “Ta sẽ chế độc với so với Túy sinh mộng tử còn lợi hại gấp trăm lần. Lâm Thịnh Chi, Phan Linh Tước còn có lũ điểu làm bị thương Cục cưng, ta đều phải độc chết bọn họ.”



“Hảo! Đại ca chờ.”



Nắm thật chặt tay Diệp Địch, Nhiếp Chính trụ hai gậy ly khai. Nhìn đại ca vào phòng, đóng cửa, trong lòng Diệp Địch buông một tảng đá lớn, đóng cửa lại, xoa xoa ánh mắt.



Trở lại bên giường, nhìn thấy Cục cưng ngủ say, Diệp Địch nhẹ nhàng lên giường, tiến vào ổ chăn, ôm Cục cưng. Tâm, an.



>>Hết