Bảo Bối

Chương 105 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Thở hổn hển, Lam Vô Nguyệt hôn hôn môi Tiểu Bảo trong chốc lát mới từ trên người cậu đứng lên. Tiểu Bảo choáng váng hồ hồ khó hiểu nhìn Mỹ nhân ca ca xuống giường, không còn nữa sao?



Cầm bố khăn ẩm ướt trở lại bên giường, Lam Vô Nguyệt lau đi dơ bẩn trên bụng Tiểu Bảo trên bụng, đối với người đang nghi hoặc nói: “Đêm nay liền song tu một lần.”



“A…” Tiểu Bảo duỗi duỗi hai chân, nghĩ rằng Mỹ nhân ca ca sợ mệt đến mình, cậu lắc đầu: “Không mệt.”



Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, nhìn mà Tiểu Bảo nhất thời chảy nước miếng. Theo sau chà lau sạch sẽ chính mình, Lam Vô Nguyệt bao ngoài tiết khố, lên giường, kéo qua chăn đắp trụ hai người, đem thân thể trần trụi của Tiểu Bảo kéo vào trong lòng ngực. Vai phải theo thường lệ bị một cái tay nhỏ ôm lấy, Lam Vô Nguyệt không chút buồn ngủ vỗ nhẹ thân thể trong lòng ngực, đêm nay y không muốn tu luyện dưỡng công, muốn thanh tỉnh ôm Tiểu Bảo ngủ một đêm.



Đợi nửa ngày, cũng không thấy Mỹ nhân ca ca có ý tiếp tục, Tiểu Bảo đánh cái ngáp, nhắm mắt lại. Ban ngày giặt sạch hai chậu xiêm y lớn, có chút mệt mỏi.



“Ngủ đi.”



“Ân.”



Dán chặt Mỹ nhân ca ca, ôm vai phải của y, Tiểu Bảo rất nhanh trầm ngủ.



Đem cánh tay từ dưới cổ Tiểu Bảo nhẹ nhàng rút ra, lại đem cánh tay đang ôm vai phải của mình cầm xuống dưới, Lam Vô Nguyệt cầm lấy tay Tiểu Bảo, trong mắt hiện lên đau lòng cùng áy náy. Từ khi bọn họ bắt đầu tu luyện Hải phách chân kinh, tất cả gia sự đều dừng ở trên người Tiểu Bảo. Lật qua tay Tiểu Bảo, ngón tay khẽ chà xát một đám vết chai cứng rắn, Lam Vô Nguyệt ở trên trán Tiểu Bảo hôn một ngụm.



Giờ này khắc này, y vẫn không thể xác định mình đối với Tiểu Bảo là tình yêu nam nữ nhiều một ít, hay là tình huynh đệ nhiều một ít, hay là có những thứ tình cảm khác ở trong đó. Chỉ là gần đây mỗi lần song tu, y cũng nhịn không được muốn Tiểu Bảo thêm một lần. Lam Vô Nguyệt xác định mình không phải người miệt mài, nhưng lại không rõ mình làm sao vậy.



Nhìn về phía người đang ngủ say sưa trong lòng ngực, Lam Vô Nguyệt thản nhiên nở nụ cười. Thôi thôi, có hiểu hay không lại như thế nào? Tiểu Bảo thích cùng “Mỹ nhân ca ca” song tu, y liền theo tâm ý của mình là được. Chính là… Vuốt má phải Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt lâm vào trầm tư. Vết đen trên má phải Tiểu Bảo mỗi ngày đều đang nhạt đi, hiện tại đã nhìn ra bộ dáng vốn có của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đúng là thời điểm tâm tính hài tử, nhưng luôn luôn có một ngày lớn lên, bộ dáng cậu nhóc lại hảo nhìn, nếu ở bên ngoài, chắc chắn có rất nhiều cô nương vừa ý Tiểu Bảo. Sau khi đại thù hận được báo, bọn họ có nên để Tiểu Bảo tiếp tục ở chỗ này hay không? Thật muốn chặt đứt đường lui của Tiểu Bảo sao?



Lam Vô Nguyệt thở dài, không nói đến bọn họ có thích Tiểu Bảo hay không, dù chỉ là báo ân, bọn họ cũng không thể ích kỷ như vậy, đó cũng là chỗ đạo lý mà sư phó thường ám chỉ bọn họ. Ý của sư phó là làm cho Tiểu Bảo đi ra ngoài sao? Lam Vô Nguyệt nhíu nhíu mày, trong lòng thật không dễ chịu. Tốc độ công lực khôi phục so với trong dự đoán nhanh hơn rất nhiều, Hải phách chân kinh không hổ là võ lâm đệ nhất tuyệt học, huống chi còn có dưỡng công của Tiểu Bảo. Nếu tính thời gian, nói không chừng ngay cả Lâm Thịnh Chi đều khó có thể là đối thủ của y, nhưng sau khi báo thù, thật muốn đem Tiểu Bảo ở chỗ này cả đời sao? Cậu nhóc còn nhỏ như vậy, chưa từng trải qua sinh tử như bọn họ, càng muốn xa rời trần thế, Tiểu Bảo hẳn là trông thấy nhiều người hơn, hẳn là…



Tâm một trận chua xót, Lam Vô Nguyệt không buồn ngủ nhẹ giọng xuống giường, chỉ mặc áo ngoài liền đi ra ngoài. Đóng cửa lại, không chút cảm thấy được Đào nguyên ban đêm mát mẻ, thậm chí còn mang theo một chút lạnh. Ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, Lam Vô Nguyệt lần đầu tiên sinh ra chút nghi hoặc: ánh trăng nơi này cùng bên ngoài giống nhau sao?



Theo bản năng hướng đến nhà gỗ của đại ca nhìn lại, liền thấy ngọn đèn trong phòng đại ca sáng lên . Lam Vô Nguyệt đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng gõ cửa: “Đại ca, ngươi đã ngủ chưa?”


Phương Du cười nhạt: “Ta sẽ đi theo bọn họ.”



Phàm Cốt kinh ngạc xoay người: “Ngươi muốn đi?”



Phương Du gật gật đầu, trong mắt hiện lên một mạt sát khí: “Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước không tới phiên ta ra tay, nhưng mấy con thối điểu kia vẫn cần chăm sóc đi? Ta cộng thêm ba con hắc phong, trả lại cho chúng nó món nợ truy đuổi, thù này không báo không phải quân tử.”



Phàm Cốt đẩy ra Phương Du: “Ngươi còn có mặt mũi nói mình là quân tử.”



Phương Du lập tức không cốt khí: “Thù này không báo không phải tiểu nhân.” (→__→)



Một cước đá văng ra Phương Du, Phàm Cốt hướng đến đầu giường, Phương Du rất tiểu nhân mà theo sát qua. Lên giường, ôm lấy Phàm Cốt đang đưa lưng về phía mình, Phương Du nghĩ nghĩ nói: “Ta cảm thấy cũng không tất chờ a Bảo tự mình nghĩ thông suốt, có lẽ a Bảo căn bản là thích bọn người Nhiếp tiểu tử ni? Ngươi cũng biết a Bảo đơn thuần, nhưng nó phân không rõ không có nghĩa là nó sẽ không có thôi.” Kỳ thật vẫn là đau lòng bốn người kia.



Phàm Cốt nhãn tình sáng lên, xoay người: “Ngươi có chủ ý ?”



“Chỉ là có cái ý tưởng.” Phương Du ở bên tai Phàm Cốt nói nhỏ nửa ngày, hoài nghi hỏi: “Hữu dụng sao?”



“Không thử làm sao biết?”



Phàm Cốt nhíu lại mi tâm nghĩ nghĩ: “Vậy thử xem đi. Vẫn kéo như vậy cũng không phải biện pháp.”



“Vậy càng nhanh càng tốt.”



“Hảo!”



Trong Đào nguyên, duy nhất ngủ say sưa chỉ có một mình Tiểu Bảo. Cậu không biết các ca ca bởi vì mình mà hao tổn tinh thần ngồi ở trong sân, không biết sư phó cùng sư thúc bởi vì mình cũng là trằn trọc không yên. Cậu nhóc trầm mê ngủ giờ phút này đang làm mộng đẹp, trong mộng, cậu vì các ca ca sinh vài oa oa, các ca ca ôm oa oa cười đến miễn bàn có bao nhiêu vui sướng. Nhìn các ca ca, nhìn các oa oa, Tiểu Bảo ha hả ngây ngô cười , có oa oa, cậu lại càng là bảo bối của các ca ca.



>>Hết