Bảo Bối
Chương 109 :
Ngày đăng: 07:11 19/04/20
Bên kia, các ca ca là vừa tức vừa vội; bên này, Tiểu Bảo lại là ôm ngực sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy lệ, ở trong lòng một lần một lần gọi ca ca, trông mong sư phó cùng các ca ca có thể tới cứu mình. Tân nương tử tựa hồ nóng lòng lập gia đình, nàng sai người ở trên chân Tiểu Bảo đeo một vòng trang sức cột vào đầu giường để ngừa cậu chạy trốn. Tiểu Bảo không dám ngủ, sợ đang ngủ những người đó sẽ cởi y phục của cậu, lúc bị mang tới đã có người hành động như thế.
Không dám la ra tiếng, lại sợ người bắt cậu cùng người xấu là một bọn, Tiểu Bảo chỉ dám ở trong lòng gọi ca ca. Kéo xuống một góc vạt áo, đem dây cột tóc mua cho các ca ca bỏ vào gói kỹ, Tiểu Bảo nắm chặt ở trong tay. Dây cột tóc cho cậu dũng khí, các ca ca sẽ không bỏ lại cậu, nhất định nhất định sẽ tìm đến. Nhưng ý niệm trong đầu vừa hiện, sắc mặt Tiểu Bảo liền càng tái nhợt , vạn nhất người bắt cậu thật là người xấu, vậy các ca ca không phải nguy hiểm?
Sư phó cùng sư thúc đâu, sư phó cùng sư thúc có phải cũng bị người xấu bắt đi hay không? Nước mắt làm mơ hồ hai mắt, Tiểu Bảo mạnh mẽ tháo vòng trên chân, lại làm sao cũng tháo không ra. Xử lý làm sao?Xử lý làm sao? Ca ca, ca ca… Tiểu Bảo lau nước mắt, không để cho mình khóc. Cậu không thể liên lụy ca ca, tuyệt đối không thể liên lụy ca ca.
Tháo không ra, Tiểu Bảo kinh hoảng nhìn nhìn trái phải, nhìn thấy trên bàn thờ có một sư tử đồng, cậu nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường muốn đi lấy thứ kia, khi cậu sắp đụng tới, đầu ngón tay duỗi nửa ngày lại làm sao cũng không đến. Nhìn lại, Tiểu Bảo thu chân, vòng trang sức trên chân trở ngại cậu.
Không quan tâm đến mắt cá chân sẽ đau, Tiểu Bảo cố gắng duỗi dài tay muốn lấy đến sư tử đồng kia, nhưng luôn kém một chút. Chiều dài của vòng trang sức có thể cho cậu ở bên giường hoạt động, lại không thể làm cậu bắt được thứ “Nguy hiểm” gì. Tiểu Bảo đỏ mặt lên, nước mắt suýt nữa lại muốn rơi ra. Tự nói với mình không thể buông tha cho, Tiểu Bảo một chân đứng, chân khác bị trói treo giữa không trung, toàn bộ thân thể lung lay sắp đổ đi bắt cái đồng sư kia.
“Bính!”
Cửa bị người phá mở, thân thể Tiểu Bảo run lên, cân bằng đột nhiên mất, nặng nề té ngã trên đất.
“Nha!” Người đi vào kinh hô, tiếng bước chân hỗn độn qua đi, Tiểu Bảo bị hai bà nương dìu tới trên giường. Nhìn thấy hai người, Tiểu Bảo nhịn không được khẩn cầu; “Thả, ta, van cầu, các ngươi, thả, ta.”
Một vị đại thẩm hai ba cái lau đi nước mắt Tiểu Bảo, cái gì cũng không nói, hướng tới tên còn lại nháy mắt. Hai người lập tức động thủ, lột áo lột áo, cởi quần cởi quần.
“Không cần! Không cần!”
Tiểu Bảo gầy yếu căn bản không phải đối thủ hai người, không quá chốc lát, cậu đã bị lột sạch sẽ. Tiểu Bảo gắt gao nắm chặt túi vải, ngay cả gọi cũng không thể. Lột hết Tiểu Bảo, hai người đi ra ngoài. Không bao lâu, các nàng lại trở về, nâng thùng tắm. Nước ấm đổ đầy, bỏ vào cánh hoa, vài giọt tinh dầu, Tiểu Bảo trắng trắng non non bị hai bà nương bỏ vào trong nước.
Một người gội đầu, một người lau mình cho Tiểu Bảo, hai bà nương kia còn cố ý ở trên cái mông nhỏ trắng nộn của Tiểu Bảo chà vuốt hai cái. Bất quá Tiểu Bảo bất chấp thẹn thùng, cậu chỉ muốn đi khỏi nơi đáng sợ này. Tiểu Bảo cắn miệng, trong lòng gọi ca ca, nước rất nóng, nhưng mặt Tiểu Bảo lại là trắng bệch.
Thật vất vả “Khổ hình” chấm dứt, Tiểu Bảo bị hai bà nương từ trong thùng vớt ra, vài cái lau khô, hai người đem xiêm y thanh hồng đủ sắc hướng trên người cậu phủ lên. Hai người khí lực thần kỳ lớn, Tiểu Bảo bị hai người lật qua lật lại, choáng váng hồ hồ cũng đã quên khóc. Đợi cho Tiểu Bảo ra một thân mồ hôi, tay hai vị bà nương sờ tới sờ lui trên người mới xem như ly khai.
“Lộng đát”, vòng trang sức lại treo lên , hai vị thái bà mang theo tươi cười không rõ rời đi, đóng cửa, khóa chặt. Tiểu Bảo cả người tắm đến thơm ngào ngạt thở hồng hộc nhìn chăm chú cửa phòng, tay phải chậm rãi nắm chắc thành nắm vươn đến phía sau, túi vải ướt, dây cột tóc cũng ướt, nhưng này là hy vọng của Tiểu Bảo, hy vọng đi khỏi nơi này.
“Phu thê giao bái!”
“Ngô ngô!” miệng Lam Vô Nguyệt cũng bị bưng kín.
Trơ mắt nhìn Vương Tú dắt “Tiểu Bảo” đi động phòng, trơ mắt nhìn “Tiểu Bảo” cước bộ xấu hổ, không có chút không muốn theo sát Vương Tú bái đường, theo nàng rời đi, nước mắt Lam Vô Nguyệt rơi đầy trên bàn tay Nhiếp Chính đang che miệng của y. Trái tim bị người bóp nát. Thì ra bị phản bội đúng là đau như thế, đúng là đau như thế.
Diệp Địch hô hấp đều mang theo bi thương kêu rên, nước mắt A Mao từng giọt dính trên bộ lông của hắn, bàn tay to phát run. Bọn họ, liền không hề báo động trước mất đi Tiểu Bảo, vĩnh viễn, mất đi như thế.
Gió mát thổi vào người so với gió trời đông còn khiến người cảm thấy lạnh lẽo hơn, tâm bốn người ngã vỡ trên mặt đất, theo gió bay đi. Trái tim, trống rỗng . Bọn họ thậm chí ngay cả cơ hội cự tuyệt đều không có cứ như vậy nhìn Tiểu Bảo thành thân .
Tân nương tử vẻ mặt vui sướng đi ra , trong tiếng cười tràn đầy sung sướng có được giai nhân. Nàng một tay chấp bầu rượu, một tay lấy bát rượu, hào phóng một bàn một bàn kính rượu.
Lam Vô Nguyệt thu kiếm, một tay cầm cổ tay đại ca nhẹ nhàng kéo xuống. Biết y tỉnh táo lại , Nhiếp Chính buông tay ra, trên môi tràn đầy huyết bị chính mình cắn xuất ra.
“Đại ca.” Trong thanh âm bình tĩnh của Lam Vô Nguyệt mang theo nguy hiểm cùng lạnh lẽo, “Ta muốn đi tìm Tiểu Bảo để hỏi rõ.”
Nhiếp Chính lúc này sẽ không kiên trì, khàn khàn nói: “Đi thôi. Không cần tức giận với Bảo, hỏi rõ ràng chúng ta liền bước đi.”
Không trả lời, Lam Vô Nguyệt xoay người đi khỏi.
Tránh đi đám người, theo phương hướng lúc Vương Tú cùng “Tiểu Bảo” đi vào động phòng một đường tìm kiếm, bốn người rất nhanh liền tìm được gian hỷ phòng bị màu đỏ bao phủ. Chung quanh im ắng không người, Lam Vô Nguyệt trực tiếp đề khí phi thân mà đi. Một cước đá văng cánh cửa, nhãn lệ tìm được phòng ngủ, Lam Vô Nguyệt không nói hai lời xông vào. Nhiếp Chính, A Mao cùng Diệp Địch theo sát sau đó, bọn họ đau lòng đến cực điểm đã không biết mình vì sao nhất định phải hỏi rõ ràng.
Sau khi bốn người xông vào phòng ngủ, có người lặng lẽ đóng cửa lại, khóa trái. Mà cửa sổ sớm đã bị người đóng đinh , chẳng qua bốn người bị tức đến hôn mê đầu đều không có phát hiện mà thôi.
>>Hết