Bảo Bối
Chương 116 :
Ngày đăng: 07:11 19/04/20
“Nhiếp Chính? Hừ, né sáu năm, bọn họ cuối cùng chịu lộ diện .”
Xem xong thư thủ hạ đem về, Lâm Thịnh Chi từ trên ngai vàng mà hắn dùng hoàng kim tạo ra đứng lên. Dưới bậc thang hai bên quỳ đầy người, sau khi Lâm Thịnh Chi đi xuống bậc thang, bọn họ lập tức cúi đầu quỳ úp sấp, cực kỳ cung kính. Lâm Thịnh Chi thân óng ánh long bào nghiễm nhiên đã đem mình trở thành hoàng đế.
Chiếm cứ ở Thính Phong nhai dễ thủ khó công, Lâm Thịnh Chi cấu kết với người có dị tâm ở trong triều ám sát triều đình quan lớn, cùng triều đình đối kháng. Hắn tự bành trướng tới cực điểm cả ngày làm giấc mộng hoàng đế, không biết triều đình căn bản là không đem hắn để vào mắt.
“Phái ra nhân mã đi Kiến Trữ trấn Huyết Bạc cốc, đem đầu Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt tới gặp ta.” Thanh âm khàn khàn, hai tròng mắt hỗn độn sắc hồng, Lâm Thịnh Chi lúc này sớm đã hoàn toàn thay đổi.
“Vâng…”
Hai người cầm đầu lĩnh mệnh lui ra, trong mắt Lâm Thịnh Chi hiện lên hồng quang, hai tay vô ý thức muốn bóp nát cái gì đó. Thị vệ đi theo bên cạnh người vừa nhìn thấy bộ dáng này của hắn liền nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một lọ dược đổ ra hai khỏa đưa qua. Lâm Thịnh Chi lấy qua dược ăn, một lát sau, hai tròng mắt mới khôi phục bình thường.
…………..
Đóng cửa, Lam Vô Nguyệt bước nhanh đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hạ giọng nói: “Sư phó, quả không ra chúng ta sở liệu, tam đại môn phái ngay cả chưởng môn nhân đều đến đây, thế nhưng còn có người của triều đình.”
Phàm Cốt vuốt râu nói: “Triều đình không phải không có cách gì với Lâm Thịnh Chi, nếu muốn giết hắn còn không dễ dàng? Một cái pháo là có thể đem Thính Phong nhai cho nổ, mặc hắn có lợi hại cũng vô ích. Phan Linh Tước ở phía nam xưng bá võ lâm, triều đình muốn dùng Lâm Thịnh Chi đến kiềm chế Phan Linh Tước, lại dùng hắn đến câu ra kẻ mang nhị tâm. Lâm Thịnh Chi đã hồ đồ, ngay cả chuyện rõ ràng như thế đều nhìn không ra. Đối với triều đình mà nói, võ lâm lộn xộn lên cũng không phải chuyện xấu.”
Lam Vô Nguyệt gật gật đầu, nói: “Sư phó, ý đại ca là chúng ta không cần cùng triều đình có quá nhiều liên lụy, chúng ta bất quá là báo thù riêng, giết Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước xong chúng ta liền đi. Hắn để cho ta tới hỏi ý của ngài.”
Phàm Cốt nói: “Nhiếp tiểu tử nói đúng, võ lâm cùng triều đình, chúng ta một tên cũng không chạm vào, không một thứ nào sạch sẽ. Ngươi làm cho đại ca ngươi cùng bọn chúng chu toàn, cứ nói hết thảy chờ diệt trừ Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước nói sau. Đến lúc đó chúng ta trốn về Đào nguyên, quản bọn họ gây sức ép thế nào. Nói đến đây, Phan Linh Tước cùng Lâm Thịnh Chi nên có động tĩnh đi.”
“Đại ca đánh giá chính là hai ngày này . Bất quá vẫn là muốn chờ tin tức của A Đột.” Lam Vô Nguyệt đẩy ra cửa sổ hướng lên bầu trời thăm dò, con ưng kia xa xa dừng ở trên cây, y cười đóng cửa sổ.
Thấy Lam Vô Nguyệt ngồi xuống động thủ châm trà, Phàm Cốt hỏi: “Lam tiểu tử, phía dưới nhiều người như vậy, ngươi không đi giúp đại ca ngươi chống đỡ thể diện?”
“Ta cũng nghe được.” Lam Vô Nguyệt xoa bóp lồng ngực, đứng dậy đi tới.
A Mao gật gật đầu, hắn cũng nghe được.
Phàm Cốt nhìn nhìn ba người, sắc mặt nhất thời đổi đổi, lắc lắc tay nói: “Hôm nay tới đây đi, ta và sư thúc các ngươi đi ra ngoài một chút.”
“Sư phó, bên ngoài thật nhiều người ngưỡng mộ ngài cùng sư thúc a.” Lam Vô Nguyệt hảo tâm nhắc nhở.
Phàm Cốt “Thiết” một tiếng, kéo Phương Du trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi.
Thấy sư phó cùng sư thúc đi xa, Lam Vô Nguyệt đặt mông ngồi vào ghế trên, phun ra ngụm hờn dỗi: “Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước sao còn chưa đến? Ta nhớ Tiểu Bảo . Vừa rồi Tiểu Bảo khẳng định ở trong lòng gọi chúng ta.”
“Sắp.” Ngẩng đầu nhìn con ưng ngoài cửa sổ, Nhiếp Chính thản nhiên nói: “Ngươi ở trong này, Phan Linh Tước nhất định sẽ tự mình tiến đến, bất quá Lâm Thịnh Chi thì khó mà nói .”
“Chẳng lẽ chúng ta còn phải tự mình đi Thính Phong nhai?” Lam Vô Nguyệt vừa nghe rất căm tức, y gấp rút muốn quay về Đào nguyên, bên ngoài vừa nóng lại lộn xộn.
Nhiếp Chính khẽ cười cười, nói: “Hắn không đến, chúng ta liền bức hắn đến.”
“Đại ca? Ngươi có chủ ý ?” Lam Vô Nguyệt lập tức đến gần, A Mao cũng chạy nhanh bu lại.
Nhiếp Chính chỉa chỉa con ưng ngoài cửa sổ, ngữ mang huyền cơ: “Hay dùng chủ tử nó làm mồi.” Bảo, ngươi nhớ Quỷ ca ca đi, chờ một chút, Quỷ ca ca thực sự nhanh chóng trở về.
>>Hết