Bảo Bối

Chương 13 :

Ngày đăng: 07:09 19/04/20


“Tiểu Bảo tử, lại đây.”



Tiểu Bảo đang giúp sư phó thiết dược (sắp xếp) lập tức đứng lên, lau tay đi qua.



Cung sư nương nhíu mày nhìn mặt Tiểu Bảo, hỏi: “Gần đây mệt chết sao? Sư nương nhìn ngươi càng ngày càng gầy. Buổi tối trở về có phải không ăn cơm hay không?”



Tiểu Bảo thật sâu cười cười, trả lời: “Không sao. Sư nương, không lo lắng, có ăn cơm.”



Cung sư nương ngồi xổm xuống, Tiểu Bảo mười ba tuổi so với hài tử cùng tuổi thấp hơn rất nhiều. Sờ sờ mặt Tiểu Bảo, Cung sư nương vẫn là lo lắng hỏi: “Tiểu Bảo tử, không sợ, ngươi nói cho sư nương, có phải ở nhà có người khi dễ ngươi hay không? Lúc ngươi vừa tới trên mặt còn hồng hồng nhuận nhuận , nhưng ngươi nhìn ngươi hiện tại xem, trên mặt không huyết sắc không nói, cả người còn gầy một vòng lớn.”



Tiểu Bảo cười càng sâu , ôm ôm sư nương, nhu nhuyễn nói: “Không có, không có. Ta muốn, học bản sự nhiều hơn, đang học trồng rau.”



“Trồng rau?” Cung sư nương kinh ngạc, “Trên tóc ngươi mỗi ngày đều dính đất, là vì trồng rau?”



Tiểu Bảo gật gật đầu, trên mặt không có chút ủy khuất bị người khi dễ. Cung sư nương nhìn nó nửa ngày, do dự hỏi: “Tiểu Bảo tử, ngươi vì cái gì muốn học trồng rau? Có phải cha ngươi… đối với ngươi không tốt hay không?”



Tiểu Bảo ngẩn người, lại vẫn là cười khanh khách nói: “Hảo, hảo, là ta tự mình, muốn học. Sư nương, không lo lắng.” Ôm lấy sư nương, nhịn không được ở trong lòng sư nương cọ cọ, Tiểu Bảo ngửa đầu, “Thúc thúc bá bá, thẩm thẩm đều, đau ta. Ta hảo hảo, ăn cơm ngủ, sư nương không, lo lắng.”



Mũi Cung sư nương có điểm xót, nàng sao lại không nhìn thấy bất an hiện lên trong mắt Tiểu Bảo. Nàng xoa bóp cằm Tiểu Bảo nói: “Sư nương đã nói với sư phó của ngươi, từ hôm nay trở đi ngươi về nhà sớm một canh giờ. Nhớ rõ ngươi đáp ứng sư nương, hảo hảo ăn ngon ngủ ngon, không cần lại làm cho sư nương nhìn thấy bộ dáng ngươi mệt như thế.”



“Sẽ, sẽ.” Tiểu Bảo mãnh liệt gật đầu, chỉ sợ sư nương hỏi nữa cậu sẽ nói lộ miệng.



Cung sư nương đứng lên, nắm lấy tay Tiểu Bảo: “Đi, sư nương gội đầu cho ngươi.”



“Dược.” Tiểu Bảo không muốn đi, cậu còn chưa có thiết xong.



“Đi thôi, nhiều dược như vậy một ngày cũng thiết không xong. Sư nương ninh canh gà, ngươi mang về, buổi tối để thẩm ngươi hâm nóng mà uống.”
Ách Ba Đà lại gật gật đầu, tiếp nhận dược thu lên. Lạnh lùng quay đầu liếc nhìn Nhiếp Chính, Lâm Thịnh Chi lẩm bẩm: “Mạng của ngươi thật đúng là cứng rắn, như vậy cũng tốt, miễn cho ngươi không trụ được mà chết.”



Nói xong, Lâm Thịnh Chi liền rời đi .



Ách Ba Đà chưa rời đi, mà là lấy qua chổi đem sàn quét tước sạch sẽ, tiếp đó đóng cửa sắt liền đi ra ngoài. Một đôi mắt lăng lăng nhìn phía sau tấm ván gỗ, một người thấp đầu lui ở nơi đó, nước mắt đem bùn đất dưới thân hóa thành bùn lầy.



Không biết qua bao lâu, ngay khi người nọ chuẩn bị đi ra ngoài, tiếng bước chân lại truyền đến , cậu nhanh chóng rụt trở về. Xuyên thấu qua tấm ván gỗ, không dám nhìn đến Quỷ ca ca, sợ chính mình nhịn không được khóc thành tiếng, người nọ hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thấy Ách Ba Đà mang theo một dũng cam thủy, lấy một cái bát gỗ múc ra.



Đem cam thủy đặt ở bên đầu Nhiếp Chính, lại từ thủy câu múc một bát ô thủy bẩn thỉu đặt ở bên mộc dũng, Ách Ba Đà khóa cửa rời đi. Tiểu Bảo khóc ở bên tai tiểu Bối nói mấy câu, tiếp đó đẩy ra tấm ván gỗ. Tiểu Bối bị dọa cho khiếp đảm vây quanh Nhiếp Chính hai vòng, rồi mới chạy đến cạnh cửa nhảy lên, chui ra song sắt.



Vẫn là không dám nhìn Quỷ ca ca, hai tay Tiểu Bảo gắt gao ô miệng, cúi đầu không tiếng động rơi lệ. Không biết qua bao lâu, tiểu Bối đã trở lại chạy đến trước mặt Tiểu Bảo chi chi chi chi kêu vài tiếng, còn lắc lắc đầu.



Tiểu Bảo buông tay, đi ra mật đạo, khóc kêu: “Ca… Ca… Ô ô…” Tiếng khóc áp lực mà đau thương, “Quỷ… Ca ca… Ô ô…”



Đi đến bên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo vươn bàn tay ra ngoài lại nháy mắt dừng lại, cậu không dám đụng vào, trên người Quỷ ca ca không có một chỗ hoàn hảo, huyết, đều là huyết.



“Ca ca…” Nhẹ nhàng mà nằm ở trên người Quỷ ca ca, Tiểu Bảo run đến lợi hại, “Không cần, bỏ lại… Tiểu Bảo… Ca ca… Ô… Ca ca…”



Ai tới cứu cứu Quỷ ca ca, ai tới cứu cứu Quỷ ca ca… Ai tới cứu cứu Quỷ ca ca của Tiểu Bảo…



────



Ni tử: Lúc viết một đoạn cuối cùng ta khóc.



>>Hết