Bảo Bối

Chương 15 :

Ngày đăng: 07:09 19/04/20


Quỷ ca ca lần này bị thương rất nặng, Tiểu Bảo vừa càng thêm tỉ mỉ chiếu cố, vừa nắm chặt thời gian đào mật đạo. Vì có thể hảo hảo chiếu cố Quỷ ca ca, Tiểu Bảo cũng không cả đêm không ngủ được giống lúc trước, mỗi ngày đều cam đoan ngủ ba canh giờ. May mà Tiểu Bảo không cần mỗi ngày đi dược quán, mà các thúc thúc thẩm thẩm ở trù phòng thêm cơm cho Tiểu Bảo cũng đủ để cậu cùng Quỷ ca ca ăn, cũng bởi vậy Tiểu Bảo không cần lại thường xuyên đói bụng. Bảy tám ngày sau, sắc mặt Tiểu Bảo lại trở nên hồng nhuận, tâm mọi người mới cuối cùng được thả lỏng.



Ách Ba Đà mỗi bốn ngày đến một lần, sau khi uy dược Nhiếp Chính liền rời đi. Tiểu Bảo mỗi ngày sẽ đem cam thủy dũng đổ đi một ít, tạo thành biểu hiện giả Qủy ca ca có ăn. Bất quá Ách Ba Đà tựa hồ cũng không quan tâm Nhiếp Chính có ăn hay không, càng không hiếu kỳ Nhiếp Chính mấy ngày nay sao lại không có đi ngoài, giống như chỉ cần làm được chuyện Lâm Thịnh Chi công đạo là đủ rồi. Quan sát vài lần, Tiểu Bảo gan lớn đem miệng vết thương dưới y phục rách rưới của Quỷ ca ca đều rửa sạch , kết quả Ách Ba Đà cũng không phát hiện, lúc này Tiểu Bảo mới yên tâm .



Thời gian này trong phủ đến rất nhiều người, Tiểu Bảo tin lời nói của Diêm La vương, xem ra Diêm La vương tháng này cũng không lại đến thương tổn Quỷ ca ca. Bất quá thời gian của Tiểu Bảo vẫn phi thường gấp gáp. Mật đạo chỉ mới đào xong một nửa, Tiểu Bảo còn phải nghĩ biện pháp đem Quỷ ca ca ra khỏi mật đạo. Tiểu Bảo suy nghĩ vài biện pháp cũng không thành, Quỷ ca ca một thân vết thương, cậu phải lo lắng như thế nào sau khi mang Quỷ ca ca ra sẽ không tăng thêm thương thế cho hắn.



Trong cuộc sống khẩn trương bận rộn, đầu tháng năm cùng mười lăm, Tiểu Bảo vẫn phát bệnh như thường lui tới. Buổi tối hai ngày này, Nhiếp Chính suy yếu ôm chặt Tiểu Bảo bồi cậu một đêm. Khi Tiểu Bảo đau đớn khóc lớn, hắn dùng cái cằm đầy râu nhẹ cọ trán Tiểu Bảo, sau đó không ngừng khàn khàn thấp gọi: “Bảo… Bảo…”



Lúc này Nhiếp Chính bị thương rất nặng, nhưng lại không gian nan giống dĩ vãng, bởi vì có một hài tử vì hắn khóc vẫn canh giữ ở bên người hắn, cho hắn kiên trì sống sót. Khi đôi tay nhỏ bé ấm áp mềm mại run run chà lau miệng vết thương của hắn, hắn cảm thấy, lão thiên gia còn chưa có vứt bỏ hắn.



Từ trong lòng Quỷ ca ca tỉnh lại là thời điểm Tiểu Bảo hạnh phúc nhất. Ngày hôm sau sau khi phát bệnh, cậu mang thân mình cực kỳ suy yếu an vị ở bên người Quỷ ca ca xem thư Hoàng bá bá cho cậu. Khí lực hồi phục , cậu liền tiếp tục cố gắng đào mật đạo. Mắt thấy sinh thần Diêm La vương sẽ đến, mật đạo còn có một phần ba chưa có đào xong, Tiểu Bảo ở dược quán suy nghĩ một ngày, hạ quyết tâm, chẳng sợ cùng Quỷ ca ca cùng chết, cũng không cần lại làm cho Diêm La vương khi dễ Quỷ ca ca.



Cáo biệt sư phó cùng sư nương, Tiểu Bảo giá xe ngựa trở về nhà. Đi trù phòng ăn cơm trước rồi trở về uy Quỷ ca ca ăn cơm, Tiểu Bảo gội sạch đầu, thay đổi thân xiêm y sạch sẽ, lưu lại tiểu Bối, thừa dịp bóng đêm bao phủ mang theo lá gan bước đi trên đường nhỏ đến tiền viện. Hôm nay là hai mươi lăm tháng năm, tiếp qua hai ngày chính là sinh thần Diêm La vương, nghe các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nói sau khi qua sinh thần, những khách nhân trong phủ phải ba bốn ngày mới toàn bộ rời đi. Diêm La vương nhất định sẽ đợi những khách nhân đều rời đi mới có thể lại đi tìm Quỷ ca ca, tính tính ngày, cậu còn nhiều nhất sáu ngày. Sáu ngày này chẳng sợ không ngủ được cũng phải đem mật đạo đào xong.



Càng đi lên trước, người lui tới càng nhiều. Tiểu Bảo tận lực cúi người, khập khiễng hướng đến chỗ Nhị nương, cậu hôm nay sẽ cùng Nhị nương chào từ biệt, mật đạo đào xong cậu liền suốt đêm mang Quỷ ca ca đi. Tim Tiểu Bảo đập phanh phanh, sợ sẽ gặp phải Diêm La vương, bất quá hiện tại trời đã tối, Diêm La vương hẳn là sẽ không xuất hiện đi. Trong lòng càng sợ hãi, chân phải lại càng không nghe sai bảo, Tiểu Bảo cơ hồ là tha chân phải đi đường . Phía trước truyền đến tiếng cười của một người, hình như là khách nhân trong phủ, nghe thanh âm là hướng bên này đi tới . Tiểu Bảo chạy nhanh na đến chân tường đứng lại, cúi thấp đầu chờ người đi qua.



Tiếng cười càng ngày càng gần, Tiểu Bảo vùi đầu đến cổ áo, thân mình cũng không ngăn được run rẩy, nếu Diêm La vương cùng khách nhân một chỗ, cậu nhất định sẽ bị phạt .



“Phan trang chủ cùng minh chủ quan hệ không phải là ít, việc này còn phải nhờ Phan trang chủ ở trước mặt minh chủ thay ta nói tốt vài câu nha.”



“Ha ha, Vương lão bản khiêm tốn . Ta bất quá là có dưỡng mấy con điểu nhi, minh chủ thời gian này trùng hợp có tâm tình này thôi, muốn nói thay ai nói ngọt, ta cũng không có mặt mũi lớn như vậy.”



Đi theo thanh âm này là ngôn ngữ tràn ngập chê cười, không chút nào cho đối phương mặt mũi, một vị nam tử tuấn tú thân vận thất thải lăng la sam (lụa mỏng sặc sỡ) từ góc hành lang gấp khúc đi tới. Nhìn thấy người nọ, các tôi tớ Lâm phủ đều hành lễ vấn an, dọc theo đường đi chợt nghe người khác kêu gã là “Phan trang chủ” . Tiểu Bảo khẩn trương vãnh tai, nghe qua Diêm La vương tựa hồ không ở đây, cậu thoáng thả tâm, tiếp đó càng co rụt người, hy vọng đối phương không nhìn thấy cậu.



Phan Linh Tước cùng Vương lão bản làm sinh ý tơ lụa sóng vai mà đi, cũng không thèm nhìn tới mọi người ven đường hướng gã vấn an, bất quá đối với loại cảnh tượng khen tặng này gã cực kì hưởng thụ . Luôn hiện lên chê cười cùng tà nịnh không coi ai ra gì hướng đến chỗ ngụ của mình mà đi, đi về phía trước được vài bước, Phan Linh Tước đột nhiên dừng cước bộ, quay đầu lại.
An Nhược Dao chịu không nổi , nàng quay đầu hướng thị nữ kêu: “Mau đi xem thử Nam Nhữ Tín sao còn chưa lại đây!” Tiếp theo hai tay nàng phát run cởi bỏ xiêm y Tiểu Bảo, lúc này mới phát hiện trên người Tiểu Bảo có bao nhiêu chỗ ứ thương, đầu gối đùi phải lại thũng thật sâu, tử hắc tử hắc(tím đen).



“Tiểu Bảo vẫn là hài tử! Gã sao có thể hạ thủ được!” An Nhược Dao lần đầu tiên đối với trượng phu của mình bất mãn. Nếu Phan Linh Tước biết thân phận Tiểu Bảo, căn bản là sẽ không đối với nó như thế!



Lúc này cửa mở, Nam Nhữ Tín mang dược tương đi đến: “Phu nhân, Tiểu Bảo thế nào ?” Tiếp theo, hắn hít một ngụm lãnh khí, “Gã sao có thể đối với Tiểu Bảo như thế!”



“Tiểu Bảo? !” Hoàng Lương Ngọc theo hắn đang tiến đến sau khi thấy rõ người trên giường, trước mắt biến thành màu đen, “Sao có thể có người nhẫn tâm như thế! Sao có thể có người nhẫn tâm như thế!”



“Chi chi chi chi…” Móng vuốt Tiểu Bối trảo phá sàng đan.



Tiểu Bảo vẫn là cố gắng lắc đầu, trấn an mọi người: “Không… đau… Ta… không… đau…”



“Tiểu Bảo…” An Nhược Dao nhịn không được ôm lấy Tiểu Bảo khóc lên, hài tử ngốc này, hài tử ngốc…



Trong viện Tiểu Bảo chỉ chốc lát sau liền tụ đầy người, Tiểu Bảo ở trong nhà của mình bị người đánh cho hấp hối, mọi người càng phẫn nộ lại càng đối với lão gia Lâm Thịnh Chi dị thường bất mãn. Các thúc thúc bá bá đứng ở cửa cắn chặt hàm răng, các thẩm thẩm càng không ngừng lau nước mắt. Phan Linh Tước đem dược đưa đến nơi của An Nhược Dao, thị nữ An Nhược Dao lập tức đưa tới. Nam Nhữ Tín không dùng dược của Phan Linh Tước, hắn trầm mặt dị thường đau lòng vì Tiểu Bảo bôi dược, uy dược.



Sau khi Tiểu Bảo trầm trầm ngủ, Nam Nhữ Tín hướng nhị phu nhân nói: “Phu nhân, làm cho Tiểu Bảo… sớm một chút đi thôi.”



An Nhược Dao nhìn Tiểu Bảo thẳng rơi nước mắt, qua một lúc lâu sau, nàng gật gật đầu: “Đi thôi, sớm một chút đi thì tốt.”



Phòng trong cùng ngoài cửa tất cả mọi người xoa xoa ánh mắt, không có một người mở miệng nói để Tiểu Bảo lưu lại.



>>Hết