Bảo Bối

Chương 21 :

Ngày đăng: 07:09 19/04/20


Nghỉ ngơi ba ngày, tay Tiểu Bảo đã không còn đau như vậy.Người đánh cậu đưa tới dược thực dùng rất tốt, sau khi Tiểu Bảo đưa cho Quỷ ca ca dùng, miệng vết thương từng bị xuyên thấu trên người Quỷ ca ca cũng không đổ máu . Chỉ là nơi bị đâm thủng đã quá nhiều năm nên Quỷ ca ca chỉ có thể động động ngón tay, miễn cưỡng trò chuyện, cơ hồ xem như một phế nhân. Tiểu Bảo nóng lòng không thôi, trong ánh mắt Quỷ ca ca vẫn có dịch thủy kim sắc chảy ra, Tiểu Bảo không dám tùy tiện sát dược cho Quỷ ca ca, cậu cũng không dám tìm Nam bá bá hoặc sư phó vội tới xem thương cho hắn, chỉ có thể mỗi ngày chà lau cho Quỷ ca ca, hơn nữa sát dược phấn không làm bị thương mắt lên, thuốc bột vẫn là sư phó cho cậu.



Từ sau khi đem Quỷ ca ca ra, mỗi đêm Tiểu Bảo đều ở trong phòng bồi hắn. Tiền viện bị thiêu, các thúc thúc bá bá thẩm thẩm bận việc thu thập, cũng không đến nơi này của cậu, Tiểu Bảo có càng nhiều cơ hội làm bạn với Quỷ ca ca. Cũng trong thời gian này, Tiểu Bảo nhìn nhìn Nhị nương, tam nương cùng tứ nương, xem như hướng các nàng nói lời từ biệt . Mỗi một lần nhìn thấy các thúc thúc bá bá thẩm thẩm, Tiểu Bảo tuy rằng cười đến thực ngọt, nhưng trong lòng lại thập phần thương cảm, cậu sẽ phải lập tức rời khỏi , không thể chính miệng hướng các thúc thúc bá bá thẩm thẩm nói lời từ biệt, cậu thực áy náy. Nhưng vừa nghĩ đến Quỷ ca ca, Tiểu Bảo đều đem áy náy đặt ở đáy lòng.



Ngày năm tháng sáu, Tiểu Bảo dậy thật sớm nấu cháo cho Quỷ ca ca, uy Quỷ ca ca ăn xong, Tiểu Bảo mang tiểu Bối theo thường lệ đi trù phòng điền no bụng, tiếp theo liền chạy tiểu mã xa của cậu đi ra ngoài. Cho dù các thúc thúc bá bá thẩm thẩm không nói, cậu cũng biết con đường sau này sẽ rất khó đi, huống chi cậu còn phải mang theo Quỷ ca ca. Nhưng Tiểu Bảo chưa từng có ý niệm lùi bước trong đầu, dù khổ dù khó, cậu cũng phải chữa khỏi cho Quỷ ca ca, đây là điều cậu nợ hắn.



Rất xa nhìn thấy dược quán, Tiểu Bảo nở nụ cười. Xe ngựa vừa mới ở cửa dược quán dừng lại, Cung sư nương liền chạy ra, thẳng kêu : “Tiểu Bảo, ngươi tới , mau tới cho sư nương nhìn xem.”



Tiểu Bảo nhảy xuống xe ngựa, ôm lấy sư nương, ánh mắt loan loan: “Sư nương.”



Cung sư nương sờ sờ gương mặt đã tiêu thũng nhưng vẫn xanh tím của Tiểu Bảo, vừa kéo cậu hướng vào trong vừa nói: “Ngươi đã vài ngày không có tới, sư nương thực lo lắng ngươi, chân còn đau không?”



“Không đau, tốt lắm.” Tiểu Bảo chậm rãi theo sư nương đi, ngẩng đầu lên cẩn thận đem gương mặt của sư nương ấn ở trong lòng.



Cung sư nương đang muốn nói cái gì, đột nhiên phát hiện bàn tay Tiểu Bảo không thích hợp, lập tức cầm lên nhìn, nụ cười trên mặt nàng thoáng chốc tiêu thất.”Tiểu Bảo tử, tay xảy ra chuyện gì?” Tất cả đều là miệng vết thương!



Tiểu Bảo lắc đầu, vẫn là cười nói: “Học bản sự.” Mấy ngày nay, cậu đều là dùng cớ này.



Cung sư nương nhíu chặt mi: “Học bản sự gì mà làm tay biến thành như vậy?” Vừa thấy cũng biết chính là bị thương mấy ngày .



Tiểu Bảo vẫn là lắc đầu: “Không lo lắng, không đau.”



“Ngươi chỉ trấn an sư nương.” Cung sư nương đỏ mắt, hướng tới Cung sư phó vừa vặn đi ra nói, “Tay Tiểu Bảo tử bị thương, ngươi sát dược tốt nhất cho Tiểu Bảo tử, ta đi hầm chút thịt thang cho Tiểu Bảo.”



“Đi thôi.” Cung sư phó từ trong tay Cung sư nương nắm qua tay Tiểu Bảo nhìn nhìn, không hỏi Tiểu Bảo đây là làm sao bị, chỉ trực tiếp đưa cậu vào phòng mình, xuất ra dược tương.



Thấy sư phó sắc mặt không phải quá tốt, Tiểu Bảo nhanh chóng nói: “Sư phó, không đau, sắp tốt lắm.”



Cung sư phó xuất ra một lọ dược, ở bên người Tiểu Bảo ngồi xuống, mở ra lòng bàn tay cậu, nói: “Sư phó không hỏi ngươi vì sao lại bị, sau này một mình bên ngoài, ngươi phải cẩn thận một chút. Quyết định khi nào đi chưa?”



Trong lòng Tiểu Bảo căng thẳng, cúi đầu lắc lắc.



Cung sư phó bôi dược lên miệng vết thương đã kết vảy trong lòng bàn tay Tiểu Bảo, giọng điệu trầm trọng nói: “Sư phó viết một ít phương dược cho ngươi, ngươi mang theo. Có bị bệnh hay tiểu thương gì, ngươi liền chiếu theo phương dược mà hốt. Thư nơi này của Sư phó ngươi cũng xem không ít, tự mình phải học xem bệnh cho chính mình, cũng phải học tự mình phối dược. Chẳng sợ ngươi không thể trở thành đồ đệ Phàm Cốt, ngươi cũng phải đi theo y đạo.”



Tiểu Bảo dùng sức gật đầu: “Sẽ học.”



Cung sư phó ứng một tiếng, sau đó không nói gì nữa.




……..



Mặt trời lên cao , Tiểu Bảo cũng không có đến trù phòng ăn cơm, một vị thẩm thẩm nghĩ rằng hôm qua Tiểu Bảo khác thường, trong lòng đánh một cái bộp, tự mình mang cơm cho Tiểu Bảo. Gõ gõ cửa, phát hiện không khóa, thẩm thẩm đẩy cửa ra, liếc mắt một cái nhìn hết thảy trong phòng, bát trên tay đánh rơi trên đất.



“Tiểu Bảo! !”



Mà lúc này, Cung sư nương một lần lại một lần nhìn tín của Tiểu Bảo, anh anh khóc, Cung sư phó lại là ngồi ở một bên lặng yên không nói.



Cha, nương:



Tiểu Bảo, đi đây. Tiểu Bảo không dám cùng cha nương nói lời từ biệt, Tiểu Bảo, sẽ khóc, sẽ luyến tiếc đi. Cha, nương, Tiểu Bảo học bản sự, có tiền đồ, nhất định sẽ tìm đến cha cùng nương, sẽ hiếu kính cha nương.



Cha, nương, chờ Tiểu Bảo, không cần, quên Tiểu Bảo.



Nhi tử bất hiếu: Tiểu Bảo



“Ô ô… Tiểu Bảo tử… Tiểu Bảo tử… Nương, chờ ngươi…”



…..



“Quỷ ca ca, nghe, điểu kêu ni.”



“A.” Ta nghe được, rất êm tai.



“Quỷ ca ca, chúng ta đi, Phàm cốc ni.”



“Ân.” Tiểu Bảo, Quỷ ca ca rất muốn, nhìn ngươi một cái, rất muốn.



────



Ni tỉ: Cảm thấy ngược, là rất đau lòng đi. Lúc viết văn ta cũng vì Tiểu Bảo mà đau lòng , sau này sẽ hảo hảo thương hắn .



Su: I Hope So = =||||||



>>Hết