Bảo Bối

Chương 33 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Lâm phủ, Lâm Thịnh Chi trong thời gian này bị phiền toái quấn thân liền oa ở trong phủ đại môn không bước ra, một bên nghĩ đối sách, một bên nghỉ ngơi lấy lại sức. Sau khi được thủ hạ bẩm báo, mâu quang hắn thoáng hiện lãnh liệt: “Đem người tiến vào!”



Nhanh tiếp theo, hai gã thuộc hạ của hắn tha một người đi vào, người nọ một thân đầy huyết, vừa thấy hắn liền khóc hô: “Lão gia tha mạng! Lão gia tha mạng!”



Ý bảo thủ hạ đem người nọ buông, làm cho bọn thuộc hạ đi ra ngoài, Lâm Thịnh Chi đứng dậy đi đến trước mặt người đã bị đánh thành tàn phế, từ trên cao nhìn xuống gã nói: “Lúc dựng tòa nhà này ta là giao cho ngươi, ngươi có phải có nơi nào đã quên nói cho ta biết hay không?” Nói xong, hắn một cước giẫm lên cái chân đã bị chặt đứt của người nọ, dùng sức.



“A a a! !” Người nọ kêu thảm thiết không ngừng, đứt quãng nói: “Tha mạng, lão gia tha mạng, ta nói ta nói.”



Lâm Thịnh Chi thu hồi chân.



“Hình lao lao, trên tường, có cửa ngầm, sau cửa ngầm, là mật đạo, có thể đi ra. Là, là ta lúc ấy, lưu lại . Lão gia tha mạng a, lão a!” Bất quá là vì lưu lại hậu lộ cho chính mình, như thế nào nghĩ tới đó lại là tử lộ.



Lâm Thịnh Chi hai mắt bắn ra hàn quang, nhấc chân chính là một cước, chợt nghe lộng sát một tiếng, ngực người nọ hõm xuống một khối. Người nọ run rẩy phun ra một bãi huyết, tiếp theo thân mình mềm nhũn, rõ ràng là bị Lâm Thịnh Chi giẫm chết.



Phân phó thủ hạ dọn sạch, Lâm Thịnh Chi một mình đi đến hình phòng. Khi hắn tìm được cái cửa ngầm kia, phát hiện mặt sau cửa ngầm có dấu vết bùn đất một lần nữa bị lấp qua, ánh mắt Lâm Thịnh Chi là thị huyết đỏ ngầu. Thuận theo mật đạo đi vào, lại phế đi thật lớn khí lực đem lớp gạch đồng dạng bị bùn hồ lấp kín mở ra, Lâm Thịnh Chi ở động khẩu nhìn thấy, gầm nhẹ: “Lâm, Tử, Ngạn!”



Đêm đó, ba vị tâm phúc đắc lực nhất của Lâm Thịnh Chi mang người vội vàng ly khai Lâm phủ.



………….



Một cước đá văng cửa phòng, Lâm Thịnh Chi lãnh mặt đi vào. An Nhược Dao đang muốn ngủ vội vàng khoác vào y phục, bất an đi ra ngoài, nghênh diện đụng tới phu quân, nhìn thấy thần sắc của hắn, nàng không tự giác lui về sau hai bước. Đang muốn hỏi phu quân tiến đến có chuyện gì, Lâm Thịnh Chi liền một phen bóp ở cổ của nàng, đem nàng dán ở trên tường.



“Nói! Tử Ngạn ở đâu? !”



An Nhược Dao mặt trướng đến đỏ bừng, nàng hô hấp không thuận hai tay bắt lấy tay Lâm Thịnh Chi ý đồ làm cho hắn buông ra. Nhưng Lâm Thịnh Chi không chỉ không buông tay, ngược lại càng dùng sức.



“Tử Ngạn ở đâu!”



“Không, không, biết.”



Nước mắt An Nhược Dao đều đi ra , Lâm Thịnh Chi lại không chút nào thương tiếc. Thật mạnh hừ một tiếng, hắn thả tay.



“Khụ khụ khụ…” An Nhược Dao có thể hô hấp thuận theo tường xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch. Lâm Thịnh Chi lạnh lùng nhìn thê tử của chính mình nói: “Trước khi nó đi có lưu cho ngươi một phong thư, lấy ra.”



An Nhược Dao cúi thấp đầu, thanh âm khàn khàn mở miệng: “Tiểu Bảo chỉ nói nó đi rồi, cái gì cũng chưa lưu.”



“Lấy ra!”
Tiểu Bảo sửng sốt, tiếp đó không cười nữa.



“Nói cho sư phó, không thể giấu diếm.”



Tiểu Bảo khẽ cúi đầu, sợ hãi nói: “Vừa đến, đầu tháng cùng, mười lăm, liền, trên người liền, đau…” Giống như phải nên đau đi.



Phàm Cốt nhíu mi, quả nhiên!



” Hắc ban trên mặt ngươi là có từ nhỏ?”



Tiểu Bảo lắc đầu, sờ lên má phải của mình: “Sau khi, nương đi rồi, mới, có.”



Nương? Phàm Cốt nâng lên cằm Tiểu Bảo, hỏi: “Nương ngươi đâu?”



Trong mắt Tiểu Bảo hiện lên thương tâm, cúi đầu nói: “Nương, đi rồi. Không biết, đi đâu .”



Phàm Cốt đem Tiểu Bảo ôm đến trong lòng, trong lòng có tính toán.”Thân mình đau cũng là từ sau khi nương ngươi rời đi?”



“Ân.” Tiểu Bảo nhịn không được lại muốn khóc, nhưng cậu không muốn khóc.



“Ngươi nương gọi là gì?”



“Đông.”



“Đêm đó nương ngươi đi, đối với ngươi làm cái gì?”



“Đã quên. Không nhớ rõ, nương khi nào, đi .”



Biết lại hỏi không ra cái gì , Phàm Cốt vỗ vỗ Tiểu Bảo: “Không thương tâm, sau này có sư phó cùng A Mao thương ngươi.”



“Sư phó!” Lệ, rốt cuộc ngừng không được . Lòng tràn đầy ủy khuất, lòng tràn đầy tưởng niệm đối với nương, áy náy đối với Quỷ ca ca và Mỹ nhân ca ca, Tiểu Bảo ở trong lòng sư phó thất thanh khóc rống. Phàm Cốt không có khuyên cậu, mặc cậu khóc, có đôi khi thống thống khoái khoái khóc một hồi so với nghẹn ở trong lòng tốt hơn rất nhiều.



Khóc mệt mỏi, Tiểu Bảo ở trong lòng sư phó ngủ say. Lau khô mặt Tiểu Bảo, làm cho nó hảo hảo ngủ, Phàm Cốt cúi đầu tự nói: “Này phải làm sao đây? Tiểu đồ nhi nói chuyện không thông, đi đứng không thuận, còn có một thân quái ‘Bệnh’, thực bảo sư phó ta khó xử a. Rốt cuộc có nên làm như vậy hay không ni?”



>>