Bảo Bối

Chương 36 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


“Oanh” một tiếng nổ, toái thạch từ đỉnh núi bay ra chung quanh, trong đêm tối đen, một người tránh ở đỉnh núi luyện công. Một con chim cú mèo đứng ở cành đại thụ cách đó không xa tò mò nhìn tên gia khỏa cả buổi tối không ngủ, quấy nhiễu thanh mộng của nó.



Mở ra bàn tay, tràn đầy ngạc nhiên nhìn hai tay tràn ngập sức mạnh của mình, tên kia lại một lần ngăn không được vui sướng bắt đầu cười ha ha, mỗi một lần phóng xuất ra nội lực bị chính mình cưỡng chế áp xuống, hắn luôn vô cùng tự đắc. Lại ẩn ẩn nghe thấy tiếng quỷ kêu từ đỉnh núi truyền ra, bao phủ cả tùng lâm ở vu sơn.



Tại chỗ ngồi xuống xếp bằng, người này chậm rãi đem nội tức lại một lần nữa cưỡng chế áp về. Gần tám năm , nội lực từ lúc ban đầu không ngừng gia tăng cho tới bây giờ dừng lại không tiến, hắn không phải không vội , hắn đã nóng nảy tám năm, nhưng mắt thấy hắn sắp thành công lại không nghĩ rằng Nhiếp Chính đúng là tên xương cứng, chết sống không chịu nói cho hắn biết tung tích Nhiếp gia đao, cuối cùng còn bị phế tử kia cứu đi, làm hỏng đại sự của hắn.



Trong óc hiện lên vô số loại biện pháp phải như thế nào hết giận sau khi bắt được tên phế tử kia, trong mắt Lâm Thịnh Chi là thị huyết điên cuồng. Không ai biết vị võ lâm minh chủ bề ngoài ôn hòa khiêm tốn này trên thực tế là một vị phích tặc (có tật trộm cướp) lấy cắp võ học các môn các phái. Từ võ công bí tịch, thần binh thần khí, cho tới vàng bạc châu báu, ngọc thạch cổ, Lâm Thịnh Chi đều không buông tha.



Mà hắn, cũng được cho là một vị kỳ tài luyện võ, đem chân lí võ học môn phái quán thông biến thành của mình . Rất nhanh, thanh danh của Lâm Thịnh Chi lan truyền rộng ngay trên giang hồ, lại bởi vì hắn giỏi về làm người, ngoại nhân đều nghĩ hắn là người khiêm tốn, đều nguyện ý cùng hắn kết giao, ngắn ngủn năm năm thời gian, Lâm Thịnh Chi đã thành “Ngọc kiếm Lâm công tử” nổi danh trên giang hồ. Vì hắn chuyên về sử dụng kiếm, do đó được danh hào này, có thể sánh cùng kỳ danh thiên hạ đệ nhất “Tửu hiệp” của Nhiếp Chính lúc ấy.



Lâm Thịnh Chi hưởng thụ võ công vì hắn mang đến vinh hoa phú quý, quyền thế mỹ nhân. Nhưng có một người lại trở ngại con đường thông đến thượng vị cao nhất võ lâm của hắn, đó là người được võ lâm công nhận minh chủ tiếp theo – Nhiếp Chính. Nhiếp gia là giang hồ đại gia, gia gia, phụ thân của hắn đều từng nhậm chức võ lâm minh chủ, danh tiếng vô cùng tốt. Nhiếp Chính làm người cũng như đao pháp của hắn, phàm là người nhận thức hắn, không có một người trong lòng không bội phục. Nhiếp Chính làm người hào sảng, thích làm vui người khác, bằng hữu khắp thiên hạ, mà chỗ hơn người của hắn chính là tửu lượng. Tương truyền, Nhiếp Chính từng cùng bằng hữu đối tửu ba ngày ba đêm, tất cả mọi người đều say, hắn lại tinh thần chấn hưng sử dụng đao pháp, lại uống lên hai vò rượu mới ngã xuống. Cũng từ lúc đó, không người nào còn dám cùng hắn hợp tửu.



Lâm Thịnh Chi đối với người trở ngại mình cũng sẽ không lưu tình, sư phó của hắn yêu thích sư huynh, hắn liền âm thầm giết sư huynh. Sau khi chiếm được toàn bộ võ học của sư phó, hắn lại giết sư phó, không ai có thể chắn đường hắn. Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Nhiếp Chính, hắn liền nổi lên sát tâm. Tuy rằng hắn sánh cùng kỳ danh với Nhiếp Chính, nhưng danh vọng của Nhiếp Chính cao xa hơn hắn, càng đừng nói gia thế bối cảnh cũng là điều hắn vô pháp so sánh . Ngay khi hắn lên kế hoạch như thế nào trừ bỏ Nhiếp Chính, trong lúc vô tình hắn ttừ tay một vị giang hồ lạc phách (túng thiếu) chiếm được một phần bản thiếu của võ học.



Nói là bản thiếu, cũng bất quá là hai trang giấy ố vàng. Nhưng khi hắn căn cứ vào tâm pháp viết trên mặt luyện tập, hắn kinh hỉ phát hiện phần tâm pháp này quả thực chính là một bộ võ lâm tuyệt học. Lâm Thịnh Chi lúc ấy có thể nói là mừng rỡ như điên, có phần tâm pháp này, Nhiếp Chính tính là gì? Võ lâm thái đấu (=tôn giả) tính là gì? Hắn mới là võ lâm đệ nhất nhân!



Nhưng vài ngày sau, Lâm Thịnh Chi mới phát hiện chính mình cao hứng quá sớm . Hai tờ giấy này bất quá là ghi lại một bộ phận của tâm pháp, cũng không đầy đủ. Mắt thấy tuyệt thế võ công tới tay lại sắp bay mất, Lâm Thịnh Chi lòng nóng như lửa đốt. Mặc kệ dùng thủ đoạn gì, hắn đều phải tìm được bản đầy đủ của bộ tâm pháp này. Phế đi rất lớn công phu tìm được cái tên cho hắn bản thiếu kia, dùng hết thủ đoạn, hắn cuối cùng hỏi ra phần bản thiếu này thế nhưng xuất từ sở học tuyệt thế võ công hơn ba mươi năm trước đã chết của đại ma đầu Quỷ Khốc Tiếu ── Hải Phách chân kinh.



Hơn ba mươi năm trước, Quỷ Khốc Tiếu đem người trong võ lâm cơ hồ tàn sát hầu như không còn, là gia gia cùng phụ thân Nhiếp Chính tính cả trụ trì Thiếu Lâm tự ba người ở thời điểm cuối cùng cái khó ló cái khôn đem Quỷ Khốc Tiếu dẫn vào một chỗ sơn cốc, hạ xuống cự thạch đem hắn phong ở bên trong, lại dùng độc hun khói bảy ngày bảy đêm làm gã không thể đi ra, lúc này mới đem gã đói chết ở bên trong. Cũng bởi vì sự kiện này, Nhiếp gia trở thành võ lâm đệ nhất đại gia. Sau khi Quỷ Khốc Tiếu chết, Hải Phách chân kinh lưu nhập giang hồ. Năm đó người trong võ lâm bị Quỷ Khốc Tiếu giết không còn lại mấy người, cũng không có kẻ chính mắt kiến thức qua bản hoàn chỉnh của Hải Phách chân kinh, Hải Phách chân kinh cũng vì thế mà thất truyền. Vị giang hồ túng thiếu kia cũng là trộm ra từ sư môn, vừa vặn gặp được Lâm Thịnh Chi, dùng hai tờ giấy này đổi lấy hai lượng bạc mua rượu uống.



Chỉ luyện một bộ phận của Hải Phách chân kinh, Lâm Thịnh Chi liền phát hiện nội công của mình rõ ràng tăng rất nhiều. Tương truyền, Hải Phách chân kinh không chỉ là một bộ tâm pháp cực kì cao thâm, mà còn là một bộ tuyệt thế võ học. Nửa bản trước là tu tập tâm pháp, nửa bản sau vốn là bộ quyền pháp không người có thể địch. Nếm đến ngon ngọt, Lâm Thịnh Chi sao có thể buông tha. Người cuối cùng nhìn thấy Quỷ Khốc Tiếu là Nhiếp gia phụ tử cùng trụ trì Thiếu Lâm tự, Lâm Thịnh Chi đã có phương hướng tra tìm.



Hắn không có trực tiếp đi Nhiếp gia điều tra, mà là đi Thiếu Lâm tự trước. Phương trượng Thiếu Lâm tự từng tham dự qua trận chiến ấy đã chết, Lâm Thịnh Chi giả trang làm tăng nhân vân du bốn phương lẻn vào Thiếu Lâm tự dò xét bốn tháng, cuối cùng từ phía dưới bàn thờ cúng của trấn tự chi bảo Phật tổ xá lợi thuộc Thiếu Lâm tự tìm được ba trang của Hải Phách chân kinh. Hắn càng thêm tin tưởng, Nhiếp gia nhất định cũng có Hải Phách chân kinh.




“Chuyện này minh chủ sao không sớm chút nói cho ta biết a?” Phan Linh Tước ngữ mang trách cứ, “Trên đời này cũng không có người mà Tước trang tìm không thấy.”



Lâm Thịnh Chi liên tục thở dài: “Việc xấu trong nhà, việc xấu trong nhà, thật sự không muốn nhiều lời. Ta vốn là muốn tìm được hài tử kia, tìm một chỗ an trí nó, coi như là hết tâm làm phụ thân ta đây.”



Phan Linh Tước nói: “Chuyện này minh chủ liền giao cho ta đi. Có thứ hài tử kia lưu lại không? Cho điểu của ta ngửi ngửi, hài tử kia nếu còn sống, điểu của ta nhất định có thể tìm được nó.”



Lâm Thịnh Chi trong mắt lộ ra kinh hỉ, rồi lại thất vọng nói: “Hài tử kia lúc đi không lưu lại cái gì.”



“Mang ta đến nơi nó trụ nhìn trước một cái, một hài tử si ngốc, tìm lên có thể có khó khăn gì.” Phan Linh Tước mang hài, rất là nhiệt tâm, trong lòng đã biết hài tử kia là ai , không phải là tiểu kết ba chọc gã tức giận sao.



Lâm Thịnh Chi nguyên bản không muốn làm cho Phan Linh Tước tham gia vào, bất quá tìm nửa năm cũng tìm không được tung tích phế tử kia, có Phan Linh Tước hỗ trợ cũng có thể tìm được nó. Cùng lắm thì sau khi tìm được hắn liền tiên hạ thủ vi cường, chỉ cần hỏi ra tung tíchNhiếp Chính, phế tử kia cũng không tất yếu phải sống.



Mang Phan Linh Tước đi qua sân viện Tiểu Bảo từng trụ, Lâm Thịnh Chi nhìn Phan Linh Tước chỉ huy bầy điểu đông ngửi ngửi tây ngửi ngửi. Ước chừng qua một canh giờ, Phan Linh Tước thổi vài tiếng tiếu, mấy chục con điểu nhi liền bay ra Lâm phủ.



“Có thể tìm được không?” Lâm Thịnh Chi lo lắng hỏi.



Phan Linh Tước tự tin nhìn bầy điểu bay xa nói: “Minh chủ chỉ cần giao cho ta là được.”



“Vậy thật sự là quá tốt!” Trong mắt Lâm Thịnh Chi thoáng hiện hồng quang.



>>Hết