Bảo Bối

Chương 44 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Trên trời truyền đến một tiếng ưng kêu, A Mao ngẩng đầu, mày nhíu chặt, là một con chim trắng giống như ưng, bất quá hình thể so với ưng nhỏ hơn một chút. Vừa mới tiến vào thôn trấn liền thấy được điểu, trong lòng A Mao nảy lên bất an không hiểu.



“Đại ca ca?” Tiểu Bảo oa ở bên trong xe nhô đầu ra, lập tức bị Đại ca ca nhét vào.



Kéo nhanh màn xe, A Mao quất mã thẳng đến bố trang, muốn lấy y phục Tiểu Bảo xong liền trở về. Sư phó nói, chuyện Tiểu Bảo mang đi Nhiếp Chính vạn nhất bị Lâm Thịnh Chi biết, bọn họ nhất định sẽ tìm đến Tiểu Bảo, vẫn là cẩn thận tốt hơn.



Rất nhanh đi tới cửa bố trang, gần đến cuối năm, sinh ý trong điếm lại lạnh vắng không có mấy người. Chân A Mao vừa rảo bước tiến lên liền thu hồi, hướng mọi nơi nhìn nhìn, có hai người ngay khi bị hắn nhìn qua lập tức quay đầu, bộ dáng vờ như mua hàng tết. A Mao trong lòng [!] Một tiếng, tức tốc quay đầu về xe ngựa, không thích hợp!



“Đại ca ca?” Tiểu Bảo không rõ, lại ở bên trong xe hô một tiếng.



A Mao vươn tay đi vào lắc lắc, ý bảo nhóc không cần đi ra, ngồi lên xe ngựa, hung hăng quất mã mông vài cái, chạy trở về.



Lại là một tiếng ưng kêu, ngay sau đó, từ trên nóc nhà hai bên bay ra mấy thiết liên thẳng đến xe ngựa. A Mao cảm thấy hoảng hốt, phi thân nhảy lên, bàn tay to ở trước khi thiết liên đánh trúng xe ngựa đã gắt gao bắt được, hai tay bay lên không dùng sức vung, người trên nóc nhào lộn rơi xuống đất, lúc này còn có ba người đi không nổi. Trên ngã tư đường vang lên tiếng kêu sợ hãi của mọi người, Tiểu Bảo trong xe ngựa đã nhận ra khác thường, xốc lên màn xe nhìn.



“Đại ca ca!”



A Mao xoay tay lại huy đi, đem Tiểu Bảo nhét vào trong xe. Thân thể nhảy lên dừng ở trên lưng ngựa, A Mao nặng nề đá mông ngựa mấy đá, dùng sức đá động thiết liên trong tay, lúc này, từ trong ngõ nhỏ hai bên đã trào ra rất nhiều người tay cầm binh khí xông thẳng đến bọn họ.



“Chi chi chi chi!” Tiểu Bối từ đỉnh xe rất nhanh xuống dưới, tiến vào bên trong xe. Tiểu Bảo sắc mặt trắng bệch ôm cổ nó, không dám đi ra ngoài. Diêm La vương đến đây, nhất định là Diêm La vương tìm đến đây! Làm sao đây, làm sao đây! Đại ca ca làm sao đây!



Xe ngựa nhanh chóng chạy đi về phương hướng Phàm cốc, chỉ cần đi vào Phàm cốc, bọn họ liền an toàn. A Mao huy động thiết liên trong tay cùng nhóm sát thủ đả đấu, những người đó một chút cũng không thể tới gần xe ngựa. Trên ngã tư đường gà bay chó sủa, càng ngày càng nhiều sát thủ ào lên. Trên đỉnh cũng xuất hiện người, cùng với tiếng cung mang theo sát khí, hơn mười mũi tên bắn lén về phía A Mao. Thiết liên trong tay A Mao là vũ khí tốt nhất của hắn, tên phóng tới bị hắn quét rơi. Hải Đông thanh luôn luôn ở trên bầu trời bay theo xe ngựa, nó kêu dài mấy tiếng, thiên không cách đó không xa xuất hiện một mảnh mây đen.



“Thiên a! Mau nhìn! Đó là cái gì!”



Tiểu Bảo một tay ôm chặt tiểu Bối, một tay nắm chặt cửa xe, cậu không dám ra tiếng, sợ làm phân tâm Đại ca ca. Màn xe đi theo xe ngựa chạy như điên mà nhấc lên, Tiểu Bảo thấy được người xấu đang hướng tới, thấy được bóng dáng Đại ca ca huy động thiết liên, nước mắt chực trào. Đều do cậu, là cậu đưa tới người xấu, là cậu vây Đại ca ca bên trong nguy hiểm.



Mây đen trên không tới gần xe ngựa, lại là một tiếng ưng kêu, mây đen đột nhiên hướng đến thân hình dị thường cao lớn của A Mao trên lưng ngựa mà đi. Kia không phải mây đen, mà là bầy điểu!




“Chi chi chi chi!!” Lúc này, một hầu tử kêu to nhảy tới trên người hắn, hướng tới đầu hắn cho mấy móng vuốt.



“A a a!! Cút ngay cút ngay!” Xa phu bị dọa nhảy dựng, từ trên xe lăn xuống dưới.



Tiểu Bối vừa cào vừa cắn, kéo xa phu đổ lên trước mặt A Mao. Hầu tử ly khai, xa phu ô đầu vừa mở mắt ra liền thấy được một người chết. Má ơi kêu một tiếng, xa phu xụi lơ ở trên đất. Hầu tử lại phóng lên, cào cào hắn lại cào cào người chết kia. Xa phu cảm thấy cả kinh, hầu tử này không phải là bảo hắn cứu người này đi.



“Chi chi chi chi!!” nước mắt trong mắt Tiểu Bối từng giọt từng giọt rơi xuống, xa phu tâm nhất thời nhuyễn. Liếc mắt nhìn mao nhân tất cả đều là huyết dưới thân một cái, xa phu bản tính thiện lương động lòng trắc ẩn.



Phế đi sức chín trâu hai hổ đem người chết kéo dài lên xe, xa phu còn chưa kịp suyễn khẩu khí liền nghe thấy vài tiếng hầu tử kêu. Tập trung nhìn vào, xa phu nóng nảy: “Ngươi xuống dưới! Xuống dưới!”



Chỉ một lát sau, xe lừa động. Tiểu Bối hướng tới mông lừa cho nó một ngụm răng, con lừa kêu thảm một tiếng, bỏ lại chủ nhân của mình nhanh chân bỏ chạy. Tiểu Bối ngại nó chạy trốn chậm, lại là hai ngụm cắn xuống, con lừa trực tiếp vượt qua tốc độ ngựa, nháy mắt đã không còn bóng dáng.



“Trở về! Ngươi trở về! Xe của ta! Xe của ta!” Đáng thương xa phu, hảo tâm cứu người lại đánh mất xe lừa của mình, ở tại chỗ giơ chân thẳng mắng con hầu tử vong ân phụ nghĩa.



Tiểu Bối nhớ rõ đường trở về, đứng ở trên đầu con lừa mang nó hướng đến Phàm cốc chạy đi. Xe đẩy tay dị thường xóc nảy, A Mao cũng không hề có phản ứng, huyết dưới thân thuận theo khe hở tấm ván gỗ từng giọt rơi trên mặt đất. Đến khi tầng sương mù độc hữu của Phàm cốc xuất hiện, nước mắt tiểu Bối cuồng lưu.



“Chi chi chi chi! Chi chi chi chi!!” Toàn bộ sơn cốc chợt nghe thấy một tiếng hầu tử bi thương kêu thảm thiết.



“Chi chi chi chi!”



“Chi chi chi chi!”



“Chi chi chi chi!”



>>Hết