Bảo Bối

Chương 63 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


“Vô Nguyệt bảo bối, ta cho hắn đi rồi, ngươi có phải nên buông kiếm xuống hay không?”



Lam Vô Nguyệt lui về sau hai bước, dựa vào thân cây, thở hổn hển mấy hơi nói: “Phan Linh Tước, ngươi cùng Lâm Thịnh Chi cấu kết với nhau làm việc ác, cùng kẻ thù Nhiếp gia cá mè một lứa, ngươi cảm thấy ta sẽ đáp ứng ngươi sao?”



Phan Linh Tước ánh mắt thay đổi: “Vô Nguyệt bảo bối, ngươi đang chọc giận ta sao? Là ai từng một kiếm suýt nữa giết ta?”



“Đó là ngươi đáng chết!” Lam Vô Nguyệt mắt mạo lửa giận, “Cho dù nam nhân khắp thiên hạ đều muốn lên giường của ngươi, cũng không bao gồm Lam Vô Nguyệt ta, Lam Vô Nguyệt ta không có sở thích long dương (Bl *v*b).”



“Vậy thật sự là tiếc nuối, ta đối với Vô Nguyệt bảo bối là tâm tâm niệm niệm, trắng đêm khó ngủ nha.” Phan Linh Tước si ngốc nở nụ cười, “Vô Nguyệt bảo bối, ngươi không cần thích, ta tin tưởng sau khi cùng ta hoan hảo vài lần ngươi liền rời không được ta .”



“Phi! Ghê tởm!”



“Ha ha ha, vô Nguyệt bảo bối, ghê tởm sao? Ta lại một chút đều không biết.” tiếng cười của Phan Linh Tước mạnh mẽ dừng lại, ngay sau đó, gã không hề báo động trước hướng Lam Vô Nguyệt phi thân tới.



“Bính!”



Đại thụ phía sau Lam Vô Nguyệt xuất hiện một cái hố, Lam Vô Nguyệt vẫn đề phòng Phan Linh Tước kịp thời né tránh . Trên mặt đất lăn hai cái, Lam Vô Nguyệt một kiếm vung ra, Phan Linh Tước nghiêng đầu tránh đi, y nhân cơ hội lấy ra độc dược trong lòng.



“Vô Nguyệt bảo bối, ngươi đã không thích, ta đây chỉ có thể dùng sức mạnh .” Phan Linh Tước không tính tiếp tục thương hương tiếc ngọc , chẳng sợ phế đi tứ chi Lam Vô Nguyệt, chỉ cần y còn một hơi có thể làm cho gã hưởng thụ là được.



“Ta không thích, ngươi dùng sức mạnh cũng vô dụng.”



Lời nói vừa hạ xuống, bóng dáng Phan Linh Tước đã ở trước mặt, Lam Vô Nguyệt vẫy tay rải ra độc phấn.



Lâm Thịnh Chi ở một bên xem kịch vui sắc mặt đại biến, bên kia Phan Linh Tước kêu thảm một tiếng bưng kín mắt.



“A a a! ! Lam Vô Nguyệt!”



“Vẫn là giết y đi.”



Lâm Thịnh Chi ra tay .



“Ta phải giết chết y! Ta phải giết chết y!”



Cố gắng sát mắt, Phan Linh Tước ôm đầu lăn lộn trên mặt đất.



“Hô hô! !”



Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, ngay trong nháy mắt song chưởng Lâm Thịnh Chi gặp phải Lam Vô Nguyệt, hai tiểu quái vật không biết từ nơi nào nhảy ra, hướng tới sau ót và sau lưng Lâm Thịnh Chi cho hai vuốt.



“Bính bính ”



“Hô!”



“A Đột!”



Công phu của Lâm Thịnh Chi hiển nhiên so với Phan Linh Tước cao hơn rất nhiều, hắn đã trúng hai trảo, nhưng A Đột cũng bị hắn đá trúng .



“A Đột!”



Bổ nhào vào trên người hai A Đột, Lam Vô Nguyệt đem cái chai còn thừa độc dược dùng sức rắc về phía Lâm Thịnh Chi.




“…”



Lam Vô Nguyệt cảm thấy chấn động, ngẩng đầu lên: “Ngươi, là ai?”



Lão giả vẫn là câu kia: “Ta không thể nói cho người khác đầu tiên, chỉ có thể nói cho hắn.”



Môi Lam Vô Nguyệt phát run: “Ngài, ngài nói , là Phàm Cốt?”



“Phàm Cốt?” Lão giả ánh mắt trừng lớn, “A a, Phàm Cốt? Hắn nói hắn gọi Phàm Cốt? Cốc Phàm, phàm Cốc, ha ha ha, thực có khả năng, rất có khả năng, rất có khả năng ! Ha ha ha, ha ha, ta có thể tìm được hắn !”



Nước mắt Lam Vô Nguyệt không ngăn được rơi xuống: “Đó là, sư phó, của chúng ta.”



“…” Tiếng cười dừng lại.



“Cầu ngài, van cầu ngài, cứu cứu Tiểu Bảo, cứu cứu Tiểu Bảo…”



Lam Vô Nguyệt phóng xuống ngựa quỳ xuống. Diệp Địch đã muốn choáng váng, hắn ngơ ngác nhìn Tiểu Bảo đã cơ hồ không còn hơi thở, thấp giọng ngây ngô cười: “Cục cưng, cục cưng, chúng ta về nhà, về nhà ngủ ngủ.”



Vui sướng trên mặt Lão giả lập tức biến thành ngưng trọng, bước nhanh đi đến bên ngựa, vừa thấy bộ dáng Tiểu Bảo, lạo vươn tay nắm lấy cổ tay cậu. Diệp Địch điên rồi, bắt lấy cánh tay Tiểu Bảo hô to: “Không cho chạm vào cục cưng của ta!”



“Nhị ca!” Lam Vô Nguyệt bắt lấy tay nhị ca.



Lão giả không để ý tới hắn, tự cố tự xem xét tình huống Tiểu Bảo, mi tâm càng ngày càng nhíu, nói: “Đem nó ôm xuống dưới, mau!”



Lam Vô Nguyệt mở ra tay nhị ca, Trang Đông Dương đem Tiểu Bảo từ trong lòng Diệp Địch bế xuống dưới.



“A a a, cục cưng! Cục cưng! Không cần giành cục cưng của ta!”



Diệp Địch thét chói tai muốn đi đoạt lại Tiểu Bảo bỗng chốc thanh âm im bặt, mềm nhũn nằm ở trên lưng ngựa, lão giả trực tiếp nhảy lên cho phía sau gáy hắn một cú, đem hắn đánh hôn mê.



Ôm qua Tiểu Bảo, lão giả một tay dán lên sau tim cậu, một tay cầm cổ tay Tiểu Bảo, Lam Vô Nguyệt cùng Trang Đông Dương quỳ trên mặt đất, kích động nhìn lão. Lão giả nhắm mắt lại, dùng nội lực đến điều dưỡng nội tức Tiểu Bảo bị một chưởng của Lâm Thịnh Chi đả thương, qua một lát, lão mở to mắt, trong mắt là nghi hoặc.



“Oa nhi này nội tức rất quái lạ nha.”



“Lão nhân gia, ngài nhất định phải cứu đệ đệ của ta, sư phụ ta yêu thương nhất nó.” Lam Vô Nguyệt thanh âm phát run, căn bản đã quên y cũng bị trọng thương.



“Cái gì lão nhân gia, đã nói cới các ngươi kêu ta ca ca.” Lão giả trừng mắt nhìn Lam Vô Nguyệt một cái, cúi đầu nhìn về phía Tiểu Bảo, “Là đệ tử hắn yêu thương nhất nha, ta đây nhất định sẽ cứu nó.”



Lão giả ngẩng đầu nhìn con ưng trên đỉnh đầu, nói: “Nơi này không an toàn, các ngươi tìm mấy nhánh cây thô chút đến, oa nhi này bị nát bả vai, trước bao lên. Yên tâm, oa nhi này mệnh lớn, không dễ dàng chết như vậy, chỉ là thổ huyết thôi ! Người còn chút hơi. Trước tìm nơi an toàn, ta lại chậm rãi chữa thương cho nó.”



“Lão nhân, vị đại ca này, cảm tạ ngài.” Lam Vô Nguyệt ở trước lúc đối phương thổi râu liền rất nhanh sửa miệng. Trang Đông Dương lập tức mang vài tên thủ hạ bị thương nhẹ đi tìm nhánh cây thích hợp.



Thời tiết mùa đông, cây khô trong rừng rất nhiều, Trang Đông Dương rất nhanh đã trở lại. Đem nhánh cây đưa cho lão giả, hắn nói: “Vị đại ca này, con ưng kia là của Tước trang, có nó ở đây, người của Tước trang có thể tìm được chúng ta.”



Lão giả hai tay cực kỳ thuần thục băng bó cho Tiểu Bảo, vẻ mặt thoải mái nói: “Nó có lợi hại cũng bất quá là con súc sinh, cũng phải nghe mệnh lệnh người ta làm việc. Đi thôi, nơi này vừa vặn cách một chỗ ở cũ của ta rất gần, ta mang bọn ngươi đi qua. Bọn họ cho dù tìm thấy cũng vào không được.”



Tuyệt xử phùng sinh (tìm được đường sống trong kẽ hở) có lẽ chính là loại cảm giác này đi, Lam Vô Nguyệt cắn chặt răng, nước mắt không tiếng động rơi xuống.



>>Hết