Bảo Bối

Chương 65 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Xa xa nơi cuối đường xuất hiện một chiếc xe ngựa, đánh xe là một vị lão giả tóc râu đều trắng, lão giả phủ một thân bạch y, nhìn qua cả người chính là một chữ ── Trắng. Phía trước lão giả là một con bạch phong mập mạp đang cố gắng vỗ cánh, màn xe ngựa giật giật, một cái đầu từ bên trong dò xét ra, nếu lúc này trên đường có những người khác, chắc chắn sẽ bị dọa nhảy dựng.



“Sư phó, chúng ta còn phải đi bao xa?” Bên trong xe, có người hỏi. Lão giả huy huy roi ngựa, nói: “A Đột nói không xa . Chúng ta ở trên đường sẽ không nghỉ ngơi, một ngày không thấy được a Bảo, tâm này của ta một ngày cũng không sống yên ổn.”



“Ba ba ba”, bên trong xe truyền ra thanh âm, người nọ nói: “Ta cùng A Mao cũng muốn nhanh chóng nhìn thấy Bảo, chỉ sợ sư phó ngài quá mệt mỏi.”



“Chút đường ấy tính là gì. Đợi lát nữa ngươi bôi thuốc cho A Mao.”



“Hảo.”



Mấy người này không phải ai khác, đúng là Phàm Cốt, Nhiếp Chính cùng A Mao xuất cốc đi đón Tiểu Bảo. A Mao bị thương quá nặng, trời lại lạnh, Phàm Cốt lo lắng Tiểu Bảo, cũng lo lắng A Mao. Trên đường ngừng ngừng rồi đi một chút , bởi vậy trì hoãn canh giờ. Vì thế A Mao dị thường tự trách, Phàm Cốt cùng Nhiếp Chính đều khuyên giải an ủi hắn, nếu vết thương của hắn tăng thêm , Tiểu Bảo sau khi biết nhất định sẽ thương tâm. Vì Tiểu Bảo, A Mao mỗi ngày đều bức chính mình ăn nhiều uống nhiều , hy vọng bản thân có thể sớm chút hảo lên.



Nhiếp Chính cũng nắm chặt hết thảy thời gian luyện công. Khí sắc của hắn so với khi mới vừa vào cốc quả thực chính là hai người khác nhau. Dọc theo đường đi, hắn giúp Phàm Cốt chiếu cố A Mao, tứ chi bị thương của mình cũng tốt hơn phân nửa. Tuy nói vẫn là vai không thể đỡ, tay không thể nâng, đi đường cũng phải dựa vào hai gậy, nhưng ít nhất không hề là phế vật người không ra người, quỷ không phải quỷ kia.



Rõ ràng bất đồng với lo lắng của A Mao, Nhiếp Chính đem hết thảy cảm xúc đều đặt ở trong lòng. Lúc này lo lắng không dùng được, việc bọn họ cần phải làm là mau chóng tìm được Tiểu Bảo, đem nhóc đón về cốc. A Đột nói Tiểu Bảo bị thương, thế nhưng nói không rõ ràng có bao nhiêu nghiêm trọng. Nhưng Nhiếp Chính biết, nhất định phi thường nghiêm trọng. Phan Linh Tước tên kia thủ đoạn không kém hơn Lâm Thịnh Chi, Tiểu Bảo dừng ở trong tay của gã, không chết cũng sẽ đi nửa cái mạng. Tóc Nhiếp Chính vốn là hoa râm sau khi Tiểu Bảo gặp chuyện không may lại trắng thêm rất nhiều. Nhìn từ xa, còn nói hắn là một vị lão giả ni.



“Ong ong…”



Bạch phong bay ở phía trước đột nhiên ngừng lại, Phàm Cốt cũng nhanh chóng lặc trụ ngựa. Một A Đột từ trong xe chui ra, hô hô gọi vài tiếng. Bạch phong ở không trung vòng vo vài vòng rồi đột nhiên gia tốc, cực nhanh bay về phía trước. Phàm Cốt sửng sốt, nhanh huy roi đuổi kịp. A Đột nhảy lên đỉnh xe ngựa, hướng xa xa nhìn thẳng. Một lát sau, A Đột rất nhanh nhảy xuống xe ngựa, hướng về phía bạch phong bay đi bắt đầu chạy như điên.



“Sư phó, xảy ra chuyện gì?”



Nhiếp Chính xốc lên màn xe.



Phàm Cốt nhíu mi: “Không biết, các ngươi ngồi yên , ta muốn truy qua.”



Nhiếp Chính buông màn xe ngồi ổn, một tay đặt trên vai A Mao. Xe ngựa bắt đầu lắc lư, lại nghe tiếng roi phất lên.



Tựa hồ là phát hiện cái gì, A Đột dùng tứ chi chạy nhanh về phía trước, sau khi chạy một đoạn đường rất dài, hắn ngừng lại, hô hô hô kêu to. Bạch phong còn đang tiếp tục bay phía trước, Phàm Cốt đem xe đuổi theo, thấy A Đột ngồi xổm ở giữa đường không ngừng hướng về phía trước kêu, hắn ngừng xe ngựa, bước xuống dưới .



“A Đột, xảy ra chuyện gì?”



“Hô hô hô!”



A Đột hét to vài tiếng, lại chạy về phía trước, Phàm Cốt vừa muốn lên ngựa liền ẩn ẩn nghe được thanh âm “Chi chi chi”. Sợi dây buộc chặt hồi lâu trong đầu bị chặt đứt một tiếng, Phàm Cốt bỏ lại roi ngựa phi thân nhảy lên, người đã không thấy tăm hơi.



“Sư phó?”



Nhiếp Chính xốc lên màn xe, liền nhìn thấy bóng dáng sư phó phiêu ra ngoài thật xa. A Mao kéo kéo hắn, hắn quay đầu nói: “Không biết là xảy ra chuyện gì, ta đi xuống nhìn một cái.”



A Mao gật gật đầu.



Lấy qua hai gậy chống của mình, Nhiếp Chính xuống xe, tiếp đó hắn cũng nghe được tiếng kêu “Chi chi chi chi”, thân mình bỗng chốc huơ huơ, chỉ cảm thấy da đầu run lên.



“Chi chi chi chi… ! !”



A Mao trên xe cũng nghe được, hắn nhất thời trừng lớn hai mắt, chống đỡ thân mình muốn ngồi xuống.
Trong tiếng kêu gọi kích động của huynh đệ hai người, một đạo thanh âm sợ hãi , hèn mọn , tự biết xấu hổ vang lên: “Sư huynh…”



Ân? Đây là kêu ai?



“Nhị đệ!”



“Đại ca!”



Huynh đệ hai người gắt gao ôm cùng một chỗ.



Phàm Cốt không có ra tiếng, cho hai huynh đệ một chút thời gian tương nhận, có một người dị thường bất an đi đến bên người hắn, lại cúi đầu gọi: “Sư huynh…”



Ân? Cái gì sư huynh? Phàm Cốt quay đầu.



“Bính!” Một lọ dược thế gian khó cầu từ trong tay Phàm Cốt văng ra, trước khi nó tan xương nát thịt, một bàn tay đã cực nhanh cứu vớt lấy. Lam Vô Nguyệt khẽ mở to hai mắt, không khỏi nắm chặt bình dược kia, Tiêu đại ca là sư đệ của sư phó?!



Ánh mắt Phàm Cốt trừng cỡ thể tích có thể so với của A Đột, đối phương lại cúi đầu sợ hãi hô lần nữa: “Sư huynh…”



“Ngươi là…” Phàm Cốt hướng tới một bên lui lui.



“Là ta, Phương Du.” Đối phương ngẩng đầu lên, có đầu bạc, râu bạc giống Phàm Cốt.



Phàm Cốt trương trương miệng, khó thở. Bên kia, có hai huynh đệ ôm nhau khóc ròng, bên này, có hai vị sư huynh đệ cũng là tương kiến (gặp lại) , chẳng qua…



“Ba!” Hung hăng quăng cho Phương Du một cái tát, Phàm Cốt hổn hển rống to: “Ngươi không phải đã chết sao?! Ngươi là xác chết vùng dậy nha!” Lại là một cái tát, Phàm Cốt mang theo một trận gió, người đã ở lối vào .



“Sư huynh!”



Phương Du đuổi theo qua.



“A a! Ngươi đừng tới đây! Ta chán ghét ngươi! Ta cùng với ngươi đã ân đoạn nghĩa tuyệt !”



“Sư huynh!”



Hai vị “Lão nhân gia” không biết tuổi liền cứ như thế mà chạy. Hai mặt nhìn lẫn nhau, Lam Vô Nguyệt đắp hảo chăn cho Tiểu Bảo liền nhanh đuổi theo: “Sư phó! Ngươi mau trở lại chữa thương cho Tiểu Bảo a!”



Lại là một trận gió thổi qua, Trang Đông Dương nhẹ ho khan vài tiếng, che miệng lại thấp giọng nở nụ cười. Mọi người đều chạy, A Mao thấy được Tiểu Bảo, hắn yêu cầu người đỡ mình đem hắn đến trước mặt Tiểu Bảo. Quỳ ngồi dưới đất, hắn khóc, bàn tay to lớn nhẹ nhàng sờ qua mặt trái không có chút máu của Tiểu Bảo, nước mắt nhỏ giọt.



A Bảo…



“Bảo…” Lại một người đến trước mặt Tiểu Bảo, thanh âm khàn khàn, “Bảo, Quỷ ca ca, đến đây.”



Ca ca… trong cơn ý thức mông lung, Tiểu Bảo càng không ngừng kêu: Quỷ ca ca… Hảo ca ca… Mỹ nhân ca ca… Đại ca ca… Đau quá… Ta nhớ ca ca… Ta muốn… Về nhà…



>>Hết