Bảo Bối

Chương 7 :

Ngày đăng: 07:09 19/04/20


Người vừa vào một tay bưng một cái mộc dũng bẩn hề hề, một tay lấy một cái bát gỗ cũng bẩn hề hề, vừa thấy gã Tiểu Bảo ở trong lòng “A” kinh hô một tiếng, càng nhanh che miệng mình. Người nọ lưng còng, da vàng xanh còn đầy vết chai, trên mặt không có biểu tình gì. Gã cúi thấp đầu đi đến trước mặt Nhiếp Chính, đem mộc dũng cùng bát gỗ buông xuống, mộc dũng cũng không sâu bởi vì động tác của gã mà bắn tung tóe ra nước canh niêm trù (đặc dính). Tránh ở mật đạo, Tiểu Bảo nhìn thứ trong mộc dũng, lệ mờ hai mắt.



Tên lưng còng một lần cũng không có nhìn Nhiếp Chính, gã đầu tiên là đến bên trái tháo xuống thiết liên trên người Nhiếp Chính, Nhiếp Chính bởi vì hai chân đứng ở trên bàn chông nên thân thể mất đi cân bằng đổ về phía trước, nghiêng người khẽ động một thiết liên khác trên thân thể, đau đớn hừ một tiếng. Nước mắt Tiểu Bảo từng giọt từng giọt rơi trên bùn đất. Tên lưng còng căn bản không để ý tới bàn chông dưới chân Nhiếp Chính, không nhanh không chậm đi đến bên phải, lại hạ xuống một thiết liên khác bên sườn Nhiếp Chính. Làm xong tất thảy, gã đi đến trước người Nhiếp Chính, một phen xốc cánh tay của hắn, thực không lưu tình đem hắn từ trên bàn chông xả xuống dưới, đặt ở bên mộc dũng.



“Rầm rầm…” Đi theo thân thể nặng nề mà té ngã trên đất của Nhiếp Chính, thiết liên trên người hắn cũng phát ra thanh âm chói tai. Tên lưng còng mặc kệ hắn, từ góc tường lấy qua cái chổi, lại cầm lấy cái bát gỗ đến thủy câu lấy chút nước đổ lên trên mặt đất, bắt đầu dọn dẹp. Đem huyết thủy Nhiếp Chính lưu trên mặt đất một ngày trước cùng với ô vật toàn bộ đẩy vào thủy câu, tên lưng còng lại từ thủy câu múc một chén nước đặt ở trước mặt Nhiếp Chính, bài khai cái miệng của hắn uy hắn ăn một viên dược, lại ép hắn uống một ngụm nước bẩn, xác định Nhiếp Chính đã ăn dược liền rời đi hình phòng, cửa sắt một lần nữa bị khóa chặt, tiếng bước chân dần dần đi xa.



Vì phòng ngừa Nhiếp Chính chịu không nổi tra tấn mà chết, Lâm Thịnh Chi sẽ cho hắn ăn dược, làm cho thân thể bị thương nặng của hắn có thể rất nhanh giảm bớt, để thừa nhận tra tấn không phải cho người ở lần tiếp theo. Dược kia khi nhập hầu liền hòa tan, hỏi không ra điều mình muốn có được , Lâm Thịnh Chi căn bản sẽ không làm cho Nhiếp Chính dễ dàng chết đi. Dược kia không chỉ làm Nhiếp Chính thừa nhận thống khổ mỗi một lần tra tấn, cũng làm cho Nhiếp Chính không có khí lực cắn lưỡi tự sát. Lâm Thịnh Chi mỗi một bước đều chuẩn bị rất chu toàn, duy nhất tính sai chính là Nhiếp Chính sẽ chịu được năm năm, mặc kệ hắn có tra tấn Nhiếp Chính thế nào, Nhiếp Chính cũng không nói ra nơi cất giấu Nhiếp gia đao.



Lâm Thịnh Chi cũng không phải không nghĩ qua dùng thủ đoạn càng thêm tàn nhẫn tra tấn Nhiếp Chính, chính là dược kia không phải thần đan, vì phòng ngừa hắn dùng hình quá nặng giết chết Nhiếp Chính, hắn không thể không thủ hạ lưu tình. Trước khi chưa có được Nhiếp gia đao, Nhiếp Chính tuyệt đối không thể chết được, điều hắn muốn chính là Nhiếp Chính sống không bằng chết.



Nhiếp Chính vươn tay phải kéo theo thiết liên gian nan sờ soạng trên mặt đất, ý đồ đụng đến mộc dũng kia, bên trong là thức ăn nửa tháng này của hắn. Trong hình phòng truyền đến tiếng khóc, Nhiếp Chính ngừng động tác. Cùng với tiếng khóc mà đến là tiếng bước chân bên nhẹ bên nặng, đầu ngón tay Nhiếp Chính khẽ giật giật, tiếp theo một đôi tay nhỏ bé ấm áp mềm mại cầm lấy tay hắn.



“Quỷ, ca ca…” Nước mắt rơi từng giọt ở trên tay Nhiếp Chính, yết hầu của hắn phát ra thanh âm tê tê.



Không dám khóc quá lớn tiếng, sợ dẫn tới tên lưng còng, Tiểu Bảo một bên lưu nước mắt một bên nhỏ giọng hỏi: “Quỷ ca ca, người kia, lúc nào, trở về?”



Nhiếp Chính tựa hồ không có nghe thấy, chỉ tê tê thở dốc. Tiểu Bảo một tay cầm chặt bàn tay tràn đầy huyết ô của Quỷ ca ca, một tay càng không ngừng lau khóe mắt, ngay khi cậu chuẩn bị hỏi lại một lần nữa, Quỷ ca ca mở miệng : “Thực, lâu…”



Tiểu Bảo vừa khóc vừa nở nụ cười, tiếp theo cậu lại khóc lớn tiếng hơn, khóc vì Quỷ ca ca chịu tra tấn.



Buông tay Quỷ ca ca, Tiểu Bảo đứng lên, đem bát nước hỗn độn kia đổ vào trong mộc dũng, nhấc lên mộc dũng cam thủy (nước vo gạo) chỉ có thể uy trư kia, cậu khập khiễng đi đến bên thủy câu, “Hoa” một tiếng, Tiểu Bảo đem cam thủy toàn bộ ngã vào thủy câu. Cậu nhận ra tên lưng còng kia, người nọ là ” Ách Ba Đà “(thằng gù câm điếc) phụ trách dưỡng trư trong nhà ── các thúc thúc thẩm thẩm bá bá ở trù phòng đều gọi gã như thế. Tiểu Bảo rất sợ Ách Ba Đà, mỗi lần gã đến trù phòng lấy cam thủy, Tiểu Bảo liền tránh ở một bên không dám phát ra tiếng.
Ngón tay trái Nhiếp Chính khẽ giật giật, tiếp đó hắn nghe được thanh âm vui sướng của đối phương: “Ca ca, ta về, đây.” hương vị sạch sẽ vốn có trên người hài tử đập vào mặt mà đến, có người nâng hắn dậy, đầu của hắn gối lên trên đùi mềm nhuyễn của một người.



“Ca ca, quả táo.” Giống như vừa rồi, Tiểu Bảo cắn khối tiếp theo rồi mới cầm lấy uy đến bên miệng Quỷ ca ca. Sau khi Quỷ ca ca ăn xong, cậu lại cắn khối tiếp theo, tay tiếp tục uy đến. Luyến tiếc ăn quả táo khó có thể ăn đến được, Tiểu Bảo liếm liếm giọt nước táo lưu lại ở giữa răng nanh khi cắn, hai mắt sưng đỏ thỏa mãn biến thành loan nguyệt (trăng khuyết).



“Chi chi chi…” Tiểu Bối cũng muốn ăn táo. Tiểu Bảo cắn khối tiếp theo đưa cho nó, rồi mới chuyên tâm uy Quỷ ca ca ăn táo. Thẳng đến khi táo đã không có nơi nào có thể cắn, Tiểu Bảo đem hột cắn lên, đem những thứ có thể ăn nuốt xuống, không có thể ăn thì ném vào thực lam, lúc trở về phải mang toàn bộ ra ngoài ni, bằng không sẽ bị Diêm La vương phát hiện.



Trong không khí tràn ngập một cỗ vị tao (khai) của nước tiểu, Tiểu Bảo nhìn chỗ bắp đùi ca ca chậm rãi trào ra một bãi nước màu vàng, cậu đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó ảo não nhíu mặt, cậu quên mình đã uy ca ca uống rất nhiều nước. Sờ sờ Quỷ ca ca bởi vì muốn nhịn xuống mà buộc chặt thân thể, Tiểu Bảo không biết nên nói gì trấn an Quỷ ca ca, cậu một chút cũng đều không để ý!



Kìm lòng không đậu , giống như nương từng thường làm với mình, ở trên mặt Quỷ ca ca tràn đầy huyết ô nhẹ nhàng hôn một cái, cúi đầu nói: “Không cần, nhẫn .” Tiểu Bảo quỳ xuống lau sàn, lại lau sạch cho Quỷ ca ca, rồi lại nói lần nữa: “Không, cần, nhẫn.”



Đầu ngón tay Nhiếp Chính giật giật, mí mắt giật giật, cũng mân nhanh miệng.



Tiểu Bảo đem mái tóc cơ hồ đã trắng một nửa của Quỷ ca ca đẩy ra, nhuyễn nhuyễn, hoan hỉ hô lên: “Quỷ ca ca… Ca ca…”



Hầu kết Nhiếp Chính di động vài cái, chung quy vẫn là không nói cái gì.



Tiểu Bảo không cần, chỉ cần Quỷ ca ca còn sống, cái khác cậu đều không cần. Lại làm cho Quỷ ca ca gối lên trên đùi mình nghỉ ngơi, Tiểu Bảo lấy thư mà mình mang đến ra. Từ giờ trở đi, cậu muốn đọc sách nhiều hơn, học bản sự nhiều hơn, như vậy mới có thể mau chóng cứu ra Quỷ ca ca. Ân! Hàng đầu là chế định ra một cái kế hoạch trước, rồi mới đi từng bước một dựa theo kế hoạch mà tiến hành. Tiểu Bảo âm thầm nắm chặt quyền, không thể chờ đến hai năm kia nữa, cậu muốn dẫn Quỷ ca ca rời xa nơi này, rời xa Diêm La vương.



>>Hết