Bảo Bối

Chương 80 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Tiểu Bảo đã biết, đám người Nhiếp Chính cũng sẽ không tất giấu . Ngồi ở cạnh cửa, Tiểu Bảo nhìn các ca ca đem dược lẫn thư của sư phó dùng xe ngựa từng rương từng rương lôi đi. Cậu không thể giúp cái gì, các ca ca cũng sẽ không làm cho cậu hỗ trợ, Tiểu Bảo liền tận lực không cho chính mình quấy rầy đến các ca ca. A Đột ở phía sau núi chặt chẽ giám thị hướng đi những người đó. A Mao cùng Nhiếp Chính cơ hồ đem xà trong động toàn bộ cho tới phía sau núi, xà đã chết không ít, bạch phong cũng bị thương rất nhiều, sau khi những người đó lui đi, Nhiếp Chính, A Mao cùng Lam Vô Nguyệt cũng phải hít một ngụm khẩu khí.



Sắp đến giữa trưa, cửa dược ốc vốn nhắm chặt bỗng mở, Tiểu Bảo nhất thời ngừng lại hô hấp. Lam Vô Nguyệt cùng Nhiếp Chính đang vội chuyển dược thảo lên xe chợt ngừng lại. Chỉ thấy Diệp Địch hai gò má lõm xuống, hai mắt che kín tơ máu, râu ria xồm xàm liệt miệng, đứng ở nơi đó ngây ngô cười.



“Đại ca, Tam đệ, thành.”



“Thành?!”



Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt buông thảo dược, Lam Vô Nguyệt dẫn đầu chạy vội qua. Diệp Địch ở trước khi y tới gần liền về lui về phía sau một bước: “Trên người ta đều là dược, ngươi đừng chạm vào ta.”



“Nhị ca, dược đâu?! Dược đâu? !”



Lam Vô Nguyệt vui sướng ở bên người nhị ca nhìn nhìn, Diệp Địch cười nói: “Ở trong phòng ni, ta đi đổi thân xiêm y, giải dược cũng xứng tốt lắm.”



“Thật tốt quá!” Lam Vô Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nói: “Nhị ca, ngươi đi trước ăn cơm, ăn cơm lại thay xiêm y.”



“Không được, ta muốn ôm cục cưng, muốn thay xiêm y trước.” Hướng cục cưng đang ngồi ở chỗ kia, đồng dạng vẻ mặt vui sướng cười cười, Diệp Địch chạy về ốc thay đồ.



Nhiếp Chính cũng thập phần cao hứng, dược xứng xong, bọn họ liền an toàn một phần.



“Vô Nguyệt, ngươi trước đem xe này kéo qua đi, thuận tiện nói cho A Mao tin tức tốt.”



“Hảo a.”



Lam Vô Nguyệt cước bộ nhẹ nhàng đi đến xe ngựa, bước lên.



Nhìn Lam Vô Nguyệt quất xe ngựa đi xa , Nhiếp Chính xoay người, hướng tới Bảo đang chớp mắt to nói: “Bảo, không phải sợ, các ca ca sẽ không thua.” Buổi sáng phát hiện ánh mắt Tiểu Bảo thũng thũng , rõ ràng là buổi tối đã khóc . Nghĩ đến cậu nhóc nửa đêm bởi vì sợ hãi mà khóc, Nhiếp Chính cùng A Mao đều đau lòng hỏng rồi. Tiểu Bảo chột dạ na na cái mông đã không còn đau, ngọt ngào cười: “Không sợ, không sợ. Ca ca, lợi hại, đánh người xấu.”



“Bảo tin tưởng các ca ca là được.”



Trụ chắc hai gậy, Nhiếp Chính đi thong thả vào nhà gỗ sư phó, tiếp tục thu thập.
Tiểu Bảo bị hoảng sợ, ánh mắt không khỏi ẩm ướt .



Đi nhanh lui về phía sau vài bước, rời xa giường, trong ngực A Mao phập phồng như sắp nổ tung . Vô thố đứng trong chốc lát, A Mao bỏ chạy, tông cửa xông ra. Tiểu Bảo khóe miệng run rẩy, nước mắt liền như vậy chảy xuống dưới, Đại ca ca, giống như, không thích…



Chạy đến cửa Nhiếp Chính định gõ, tay A Mao ngừng ở khoảng cách chỉ có một ngón tay, một tia thanh tỉnh đâm vào trong đầu của hắn. Hắn như thế nào liền như vậy chạy ra?! Lần trước hắn khiến cho a Bảo hiểu lầm , lúc này a Bảo nhất định nghĩ đến hắn không thích ! Ở tại chỗ vòng vo vài vòng, A Mao chân trần lại vội vàng chạy về phòng, sau đó bối rối đóng cửa lại. A Bảo còn ở đây, a Bảo còn ở đây.



Hướng về bên giường, không cần điểm ngọn đèn, A Mao liền thấy được nước mắt trên mặt Tiểu Bảo, hắn lo lắng há mồm muốn nói, chỉ là phát không ra thanh âm. Trên giường, phủng trụ đầu Tiểu Bảo, A Mao liên tục lắc đầu, vừa nặng nề điểm đầu. Hắn thích, hắn thích. Chỉ là hắn rất giật mình , a Bảo nguyện ý cùng hắn song tu làm cho hắn rất giật mình . Giật mình hoàn toàn không có cách nào nhận, cả người cũng không còn là chính mình , choáng váng phiêu phiêu , thật kích động.



“Đại, ca ca…” Thanh âm dẫn theo nức nở.



A Mao càng nóng nảy, hắn ôm lấy Tiểu Bảo, càng không ngừng lắc đầu, miệng không tiếng động kêu: “A Bảo, a Bảo, a Bảo…” Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? A Bảo hiểu lầm ! Nắm lên một bàn tay Tiểu Bảo, dán ở trên mặt mình, A Mao hôn lên trán, hôn lên khuôn mặt cậu.



Ở trong lo lắng trấn an của Đại ca ca, Tiểu Bảo ngừng khóc, nhưng vẫn là không xác định hỏi: “Đại ca ca… Không, thích?”



Thích, thích . A Mao rất nhanh gật đầu, sợ gật chậm lại chọc Tiểu Bảo khóc.



Sợ hãi lộ ra một chút cười, Tiểu Bảo lại một lần nữa khẩn cầu: “Đại ca ca… Song tu…”



Song tu… Song tu… A Mao run tay, run thân thể.



“Đại ca ca…”



Bất an nâng người, miệng Tiểu Bảo dán lên miệng Đại ca ca, Đại ca ca, song tu.



“Oanh!”



A Mao lại một lần nữa cứng ngắc, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào .



>>Hết