Bảo Bối

Chương 87 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Từ nơi sư thúc nghe được sư phụ tựa hồ phát hỏa , Lam Vô Nguyệt, Diệp Địch cùng A Mao lo lắng hướng đến nhai cốc. Trên đường, Lam Vô Nguyệt đã đoán được bảy tám phần. Ba người vừa mới vào sơn động, Phàm Cốt liền hét lớn một tiếng: “Quỳ xuống!” Lam Vô Nguyệt thấy được đại ca đang quỳ ở nơi đó cùng Tiểu Bảo đang khóc, suy đoán trong lòng biến thành vô cùng khẳng định.



Ngồi ở chỗ kia, trong lòng ngực ôm chặt Tiểu Bảo, Phàm Cốt lửa giận ngút trời mà chỉ bốn người nói: “Các ngươi cũng biết ta vì sao cho các ngươi quỳ xuống?”



“Sư phó…” Tiểu Bảo vừa muốn nói chuyện đã bị sư phó trừng mắt nhìn một cái, cậu khóc lắc đầu, là lỗi của cậu, không nên trách các ca ca. Trong lòng cậu tự trách cực kỳ, là cậu hại các ca ca bị sư phó phạt.



Lam Vô Nguyệt tiến lên quỳ lê hai bước, ra tiếng: “Sư phó, ngài là trách chuyện chúng ta cùng Tiểu Bảo song tu?”



Y vừa nói, Diệp Địch cùng A Mao liền hiểu được, A Mao lo lắng muốn giải thích, thế nhưng hắn nói không ra lời. Diệp Địch lại choáng váng, không rõ sư phó vì sao tức giận như thế. Vừa nghĩ tới sư phó không muốn làm cho hắn cùng Tiểu Bảo song tu, Diệp Địch hoảng đến mức ánh mắt đều thay đổi. Nhiếp Chính quỳ ở nơi đó một chữ không nói, sư phó tức giận có đạo lý, vì lo lắng sau này cho Tiểu Bảo, bọn họ không nên làm như thế. Nhưng mặc kệ sư phó trừng trị bọn họ thế nào, bọn họ đều không có khả năng sẽ buông ra Tiểu Bảo , ít nhất hắn tuyệt đối sẽ không.



Tiểu Bảo khóc không thành tiếng, Lam Vô Nguyệt nhìn cực kỳ đau lòng. Y tận lực để âm thanh mềm mại nói: “Sư phó, chúng ta ở thời điểm ngài xuất cốc cùng Tiểu Bảo song tu là chúng ta không đúng. Ngài đánh chúng ta, mắng chúng ta, đều là phải, nhưng người xem Tiểu Bảo khóc có bao nhiêu thương tâm, vết thương của nhóc chưa có khỏi còn khóc như vậy, rất tổn hại sức khỏe.”



“Hừ!” Phàm Cốt xoa xoa nước mắt tiểu đồ nhi, nới lỏng lực. Lập tức, người trong lòng ngực nhào vào trong lòng Nhiếp Chính, gắt gao ôm ca ca thân thể phát run, sợ hãi ca ca không cần mình. Ô ô khóc, kêu Quỷ ca ca, kêu ca ca.



Nhiếp Chính ôm sát người trong lòng ngực, một tay vỗ sau lưng trấn an nhóc, sau đó ngẩng đầu nói: “Sư phó, bốn người chúng ta cùng Tiểu Bảo song tu, là ta quyết định.”



Phàm Cốt rống giận: “Ngươi chính là báo đáp a Bảo như thế? !”



Nhiếp Chính hướng Lam Vô Nguyệt nhìn thoáng qua, làm cho y không được nói, tiếp đó nhìn về phía Phàm Cốt nghiêm túc nói: “Sư phó, ta đã sớm là một người chết, là Bảo đem ta từ địa phủ kéo lại. Đời này, ta đều không bỏ xuống được nhóc, cũng không thể buông nhóc xuống. Nhóc không chê phế ca ca này, vẫn nguyện ý theo ta song tu, phần đại ân đại đức này Nhiếp Chính ta dù là chết một trăm lần đều không đủ báo.”



“Không… không chết… Quỷ ca ca… Quỷ ca ca…”



Phàm Cốt cắn răng nói: “A Bảo không hiểu cũng không nói làm gì, chẳng lẽ các ngươi còn không hiểu sao? ! Các ngươi có nghĩ tới nó!”



“Sư phó.” Thanh âm Nhiếp Chính cao vài phần, Phàm Cốt nguyên bản còn muốn nói, sau khi nhìn thấy sắc mặt Nhiếp Chính, hắn liền nuốt trở vào, làm cho đối phương giải thích.



Vỗ nhẹ người trong lòng ngực, Nhiếp Chính thật sâu hút vài hơi, chậm rãi nói: “Sư phó, chúng ta sao có thể không nghĩ qua? Muốn Bảo, sau này dù là bị nhóc hận cũng không thể có một phần oán giận; muốn Bảo, chính là làm tốt chuẩn bị sẽ bị nhóc hận.”



“Không hận… Ca ca, Quỷ ca ca… Hảo, ca ca… Không hận, không hận… Mỹ nhân, ca ca… Không hận… Đại ca ca… Không hận…”
Lam Vô Nguyệt lập tức nói: “Sư phó, ý của ngài ta hiểu được, ngài yên tâm đi. Chúng ta sẽ ‘Chiếu cố’ hảo Tiểu Bảo.”



Sự tình đã xảy ra, có thể làm cũng chỉ là đem Tiểu Bảo giao cho bốn người bọn hắn. Nhưng dưới đáy lòng, Phàm Cốt vẫn là yên tâm. Bốn người này đều là ăn khổ nhiều, tâm địa như thế nào hắn cũng là xem ở trong mắt, Tiểu Bảo theo bọn họ sẽ không chịu ủy khuất. Chỉ là sau khi Tiểu Bảo lớn lên tâm tư có thể thay đổi hay không, có thể gặp được người nó chân chính thích hay không, dù là Phàm Cốt cũng không có nắm chắc. Bây giờ ngăn cản không được, vạn nhất sự tình tới một bước kia, hắn làm sư phó sẽ cho Tiểu Bảo một cái công đạo.



Nghĩ tốt lắm hết thảy, Phàm Cốt tự tay đem Tiểu Bảo giao vào trong tay Nhiếp Chính, hướng tới ba người nói: “Ta hôm nay sẽ đem a Bảo giao cho bọn ngươi.”



“Sư phó, đa tạ ngài.” Trịnh trọng mà tiếp nhận Tiểu Bảo, hốc mắt Nhiếp Chính có chút phiếm hồng, A Mao lúc này đã khóc , Lam Vô Nguyệt cũng thực sự kích động.



Lắc lắc tay, Phàm Cốt nhìn về phía tiểu đồ đệ, lại nói: “A Bảo, nhớ kỹ. Sau này không thể lại nhận thức ca ca .”



“Không tiếp thu, không tiếp thu .” Vươn tay kéo qua tay các ca ca, Tiểu Bảo thật mạnh gật đầu, “Quỷ ca ca, Hảo ca ca, Đại ca ca, Mỹ nhân, ca ca. Không tiếp thu, không tiếp thu, người khác.”(hên xui =]])



“Nhớ kỹ là tốt rồi.”



Phun xả giận, Phàm Cốt đứng lên: “Được rồi, hiện tại nên làm cái gì đều đi làm cái đó, đừng quên bên ngoài còn có một cây Chi ma thối nát, một con chim sẻ thối ni.”



Nhiếp Chính cùng Lam Vô Nguyệt nở nụ cười, A Mao lau đi nước mắt dính trên lông mi Tiểu Bảo, đứng lên cùng Lam Vô Nguyệt rời đi . Đúng vậy, việc cấp bách của bọn họ là đói phó những người bên ngoài.



Đem Tiểu Bảo đặt ở bên cạnh Nhị đệ, Nhiếp Chính kéo qua chăn đắp lên cho hai người, nói: “Bảo, ngươi cùng Hảo ca ca ngủ một lát, Quỷ ca ca đi đan dây leo.”



“Ân.”



Tiểu Bảo khóc mệt nhắm hai mắt lại, một tay cầm tay Hảo ca ca. Vỗ nhẹ Tiểu Bảo, thẳng đến nhóc ngủ, Nhiếp Chính mới quay về gian xếp dây leo.



Tiểu Bảo đang ngủ, nhưng lại dường như không ngủ, giữa lúc mơ mơ màng màng cậu không tự chủ được lại suy nghĩ đến Hải phách chân kinh . Dần dần, trong óc tất cả ý niệm đều biến thành mỗi một câu, mỗi một chữ trên Hải phách chân kinh, chữ ở quanh đầu cậu bay loạn, làm cho cậu bắt không được rõ ràng.



>>Hết