Bảo Bối

Chương 92 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Khiến đám người Phàm Cốt, Nhiếp Chính tuyệt vọng chính là mặc kệ bọn họ dùng biện pháp gì, Tiểu Bảo vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hơn nữa ngủ càng ngày càng trầm . Cho dù bọn họ ngoan tâm đem mông Tiểu Bảo đánh thành cánh hoa tám cánh, cậu cũng không chịu tỉnh. Cạy mở ra miệng Tiểu Bảo, uy cậu uống dược bỏ thêm rất nhiều hoàng liên, ở trên huyệt thái dương trát châm, càng không ngừng kêu gọi cậu nhóc, tóm lại, thẳng đến bọn họ thật sự ngoan tâm không nổi, Tiểu Bảo cũng không chịu tỉnh.



Nhìn cái mông sưng đỏ của Tiểu Bảo, gương mặt vì uống ngay dược đắng mà muốn khóc, mọi người cũng là đau lòng khó nhịn. Cuối cùng Phàm Cốt ngay cả tán công tán đều dùng tới, Tiểu Bảo vẫn là không tỉnh. Năm ngày qua đi, Phàm Cốt ngược lại tỉnh táo lại, hướng tới mấy vị đồ đệ nói: “A Bảo biến thành như vậy, đều là lỗi của ta, là ta lo lắng không chu toàn. Nếu nó biến thành Quỷ Khốc Tiếu thứ hai, ta đây liền đem bộ xương già này bồi nó đi một đạo.”



“Sư phó!”



“Sư huynh, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ như thế!” Phương Du nghe được đúng là kinh hồn táng đảm, không để ý còn có người bên ngoài, hắn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Phàm Cốt nói: “Không chừng a Bảo căn bản không phải là vì Hải phách chân kinh ni? Ngươi cũng điều tra qua mạch tượng của nó, không hề có dấu hiệu chân khí nghịch chuyển. Ngươi đừng quên thân thế Tiểu Bảo, nói không chừng nó mê man như vậy là cùng thân thế của nó có liên quan a.”



Nhưng Phàm Cốt lại nghe không vào, hắn sắc mặt tiều tụy nói: “A Bảo đúng là sau khi sao chép Hải phách chân kinh mới biến thành như vậy, cho dù nó không phải đang tu luyện Hải phách chân kinh, cũng nhất định cùng cái kia có liên quan. A Bảo tâm tư đơn thuần, cái loại công phu kỳ lạ này của Hải phách chân kinh khẳng định sẽ xâm chiếm ý thức nó. Nếu nó vẫn tiếp tục ngủ như thế, ta cũng nhận lấy, cùng lắm thì ta hầu hạ nó cả đời. Nhưng ngươi biết, nó dù chết cũng sẽ không hy vọng mình biến thành như cha nó.”



Lam Vô Nguyệt ở bên chân Phàm Cốt quỳ xuống, cố nén bi thương nói: “Sư phó, sự tình không có đến một bước cuối cùng, chúng ta sẽ không thể buông tha cho hy vọng. Huống chi ta chưa từng nghe nói qua có người luyện công lúc đang ngủ. Nói không chừng Tiểu Bảo hiện tại đang cùng Hải phách chân kinh phân cao thấp ni, cho nên không có khí lực tỉnh lại.”



Lam Vô Nguyệt không nghĩ tới một câu nghe vào trong lỗ tai những người khác cũng là cảnh tỉnh. Phương Du nhanh nói: “Đúng vậy a, sư huynh! Có ai luyện công mà vẫn đang ngủ? Ngươi cũng nói Tiểu Bảo tâm tư đơn thuần, nó xác định sẽ không tu luyện biển phá chân kinh, hắn hiện tại luôn luôn tại đang ngủ nhất định là cùng Hải phách chân kinh phân cao thấp ni. Sư huynh, chúng ta phải trợ giúp Tiểu Bảo cùng nhau đả bại Hải phách chân kinh a.”



Nhiếp Chính thân thể chấn động, khàn giọng nói: “Sư phó, Vô Nguyệt nói có đạo lý. Tâm nguyện duy nhất của Bảo chính là cùng sư phó, cùng các ca ca một chỗ, nhóc khẳng định sẽ không tu luyện Hải phách chân kinh. Nhất định là bởi vì nhóc đang toàn lực đối kháng Hải phách chân kinh, cho nên mới vẫn chưa tỉnh lại.” Đúng vậy! Hắn sao lại không nghĩ tới a?! Mà ngay cả Lam Vô Nguyệt chỉ là thuận miệng nói cũng hiểu được suy đoán của mình có đạo lý .Trong lòng Tiểu Bảo không có hận, không có thù hận, chỉ có tâm nguyện cùng bọn họ vĩnh viễn một chỗ, cậu sao có thể cho Hải phách chân kinh xâm chiếm ý thức a?



Vừa nghe như thế, Phàm Cốt luống cuống, hoang mang lo sợ mà bắt lấy tay Phương Du nói: “Xử lý làm sao? Xử lý làm sao Ta còn cho a Bảo uống tán công tán a!”



Phương Du trấn an: “Tán công tán này muốn tán cũng là Hải phách chân kinh. Dưỡng công là dưỡng ở trong cơ thể a Bảo, sẽ không dễ dàng bị tản mất.”



Phàm Cốt cọ đứng lên: “Ta đi xứng dược luyện công cho a Bảo, nó quyết không thể bại bởi Hải phách chân kinh a!”



Phương Du lại nhanh ngăn lại hắn: “Sư huynh, vạn nhất dược dưỡng không phải dưỡng công, ngược lại nuôi Hải phách chân kinh chẳng phải là càng chết?”



“Vậy làm sao xử lý? Ta cho a Bảo ăn nhiều tán công tán như vậy.” Phàm Cốt muốn khóc, “Ta thật sự là lão hồ đồ a!”



Phương Du đau lòng thuận lưng hắn nói: “Dưỡng công dưỡng vài ngày thì sẽ dưỡng trở lại, chúng ta hiện tại cái gì cũng không làm, chỉ làm thức ăn ngon cho a Bảo, dưỡng tráng thân thể nó, làm cho nó có khí lực cùng Hải phách chân kinh đấu.”



“Ta đi nấu canh gà cho Cục cưng!”



Diệp Địch bật người chạy vô ảnh.



“Ta đi giúp Nhị ca chiếu cố.”
A Mao theo sau vào lại xoay người chạy đi ra ngoài.



“Bút, bút, giấy, giấy.” Tiểu Bảo còn trầm tẩm ở trong ý thức của mình càng không ngừng lặp lại bốn chữ này. Cái dạng này của cậu làm mọi người sợ hãi, Phàm Cốt tiến lên muốn ôm, bị Phương Du ngăn lại.



Hắn hạ giọng rất nhanh nói: “A Bảo bây giờ còn chưa tỉnh ni! Ngàn vạn lần không thể quấy nhiễu đến nó!”



Lam Vô Nguyệt vừa nghe nhanh nới lỏng tay, Tiểu Bảo còn ở trong phòng chuyển động, miệng nhẩm nhẩm: “Bút, bút, giấy, giấy đâu?”



“Đến đây đến đây.” khi A Mao cầm trong tay bút và giấy tiến vào, Nhiếp Chính nhanh chóng lên tiếng. A Mao còn chưa có đem giấy buông, Tiểu Bảo liền khập khiễng chạy tới. Cậu đi đứng bất tiện, chạy lại cực nhanh, mọi người nhìn mà kinh hồn táng đảm, sợ cậu té ngã. Bò lên ghế, Tiểu Bảo cầm lấy bút nhanh chóng chấm mực, hướng tới giấy xoát xoát xoát mà viết lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc. Không người nào dám ra tiếng quấy rầy, mọi người đặt khẽ cước bộ đi đến bên cạnh, thăm dò nhìn lại.



Tiểu Bảo viết thật sự mau, chữ cũng viết đến loạn xạ, nhưng Phàm Cốt cùng đám người Nhiếp Chính vẫn là thấy rõ ràng . Bọn họ càng xem càng kinh hãi, càng xem ánh mắt trừng càng lớn, này này này… Dù là Phương Du đều không khỏi ngừng lại hô hấp, đây là! Đây là!



Múa bút thành văn suốt nửa canh giờ, đầu Tiểu Bảo đều không có nâng lên một chút. Viết xuống một chữ cuối cùng, cậu bỏ lại bút, cầm lấy mớ giấy thật dày đi xuống ghế bước ra ngoài: “Sư phó! Ca ca! Mau tới!”



“Bảo ( Tiểu Bảo ).”



“A Bảo ( Cục cưng ).”



Tiểu Bảo nóng vội tìm sư phó cùng ca ca, thân thể thoáng chốc chấn động, mắt chớp chớp, sau đó xoay người, lúc này mới phát hiện sư phó cùng các ca ca đã ở trong này. Lúm đồng tiền hãm sâu, Tiểu Bảo dâng ra thứ trong tay, rất kinh hỉ mà nói: “Sư phó, sư phó, ca ca, các ngươi mau, xem!”



Phàm Cốt là người thứ nhất đi lên, lấy lại đây. Nhìn từ đầu tới đuôi liền trực tiếp hỏi: “A Bảo, đây là cái gì?”



Mắt to loan loan, Tiểu Bảo bổ nhào vào trong lòng ngực hắn kích động nói: “Hải phách, chân kinh.”



“Cái gì? !” Kinh hô vang lên, Phương Du là người thứ nhất hô to: “Đây đúng là Hải phách chân kinh?”



“Phải, phải ”



Tiểu Bảo mãnh liệt gật đầu, kéo sư phó liền hướng đến cạnh bàn.



>>Hết