Bảo Bối

Chương 98 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Vách núi cùng mây mù đem nhai cốc hoàn toàn vây quanh, càng đi sâu bên trong, đám người Phàm Cốt càng cảm thấy nơi này cùng Phàm cốc rất giống. Hơn nữa càng đi đường càng chật hẹp, giữa vách núi đứng sững lại có rất nhiều đường nhỏ, cứ như một tòa mê cung. Đi không biết bao lâu, tất cả mọi người mệt mỏi, Nhiếp Chính đi đứng bất tiện cũng càng không ngừng thở, Phàm Cốt ngửa đầu, đỉnh đầu trừ bỏ sương mù chính là sương mù, căn bản nhìn không ra bây giờ là canh giờ gì.



Đi đến một chỗ tương đối rộng mở, Phàm Cốt xoay người nói: “Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.” Mấy người đều gật đầu đồng ý. Cũng không trải chăn , mọi người ngồi trên chiếu. A Mao xuất ra ống trúc đựng nước, bên trong đã không còn chút nước. Phàm Cốt liếm liếm cái môi phát khô, hỏi: “A Mao, thức ăn còn lại bao nhiêu?” A Mao lấy qua gói đựng lương khô, mở ra nhìn, bên trong chỉ có cái bánh.



Phàm Cốt chống đỡ đầu gối đứng lên, nói: “Ta và sư thúc các ngươi đi tìm thức ăn, Lam tiểu tử cùng Diệp tiểu tử đi tìm nước. A Mao, Nhiếp tiểu tử cùng a Bảo ở chỗ này. Các ngươi mang A Đột cùng Bạch phong, không cần đi xa.”



“Ân!”



Lam Vô Nguyệt cùng Diệp Địch cầm lên ống trúc cùng mộc chậu, Phàm Cốt cùng Phương Du mang dao găm cùng cung tiễn, bốn người phân công nhau đi tìm thức ăn nước uống, sở dĩ phân công nhau, cũng là muốn thuận đường tìm xem cửa vào của Đào nguyên. Bọn họ thủy chung không tin nơi này chính cái gọi là Đào nguyên gì đó.



A Mao cùng Nhiếp Chính lưu lại cũng không nhàn. A Mao đi nhặt củi gỗ, Nhiếp Chính trụ hai gậy ở chung quanh điều tra. Tiểu Bối đi đến đỉnh một thân cây, ngửa đầu cố gắng nhìn trời, vẫn là không yên lòng con ưng kia. Bất quá nó nhìn hồi lâu chỉ thấy sương mù và mây, nó liền đơn giản ngồi ở đỉnh cây hứng gió. Tiểu Bảo ngồi trên mặt đất chốc lát lại không yên, cậu muốn đi ngoài. Loại việc nhỏ này hoàn toàn không cần phiền toái các ca ca, Tiểu Bảo đứng lên hướng Quỷ ca ca hô vài tiếng: Quỷ ca ca, ta đi giải, quyết.”



Nhiếp Chính thăm dò trước vách đá quay đầu lại, trụ nạng muốn lại đây: “Quỷ ca ca mang ngươi đi.”



“Không cần, không cần.” Tiểu Bảo lắc đầu, “Chính mình, có thể. Ta không, đi xa.”



“Vậy ngươi mang Tiểu Bối cùng đi, không cần đi xa.” Chung quanh không có người nào, Nhiếp Chính cũng không lo lắng .



Tiếp đón Tiểu Bối từ trên cây xuống dưới, Tiểu Bảo hướng đến bụi cỏ ở xa xa, muốn đi ngoài đương nhiên phải đi rất xa. Cùng với ngày hôm qua, trong lòng Tiểu Bảo thoải mái hơn. Không có điểu truy bọn họ, không có người xấu bắt bọn họ, cho dù tìm không thấy Đào nguyên, ở trong này ngụ lại cậu cũng nguyện ý. Trong bụi cỏ nở đầy hoa, đại bộ phận Tiểu Bảo đều nhận được. Cây cỏ bộ dạng rất cao, vượt qua cả chân Tiểu Bảo, cậu đi đứng bất tiện cẩn thận mà chậm rãi đi.



Đi đến lúc sắp nhìn không thấy Quỷ ca ca , Tiểu Bảo lúc này mới cởi bỏ dây thừng, vén dậy vạt áo, cuộn ống tay. Nước trong bụng nóng hầm hập mà văng theo ra, Tiểu Bảo không khỏi run run một trận. Rời bụi cỏ, Tiểu Bảo nhấc lên quần, buộc xong đai lưng xoay người trở về. Đi ra một đoạn đường, Tiểu Bảo đột nhiên ngừng lại, nghi hoặc quay đầu nhìn trở về, di?



Xoay người, Tiểu Bảo vẻ mặt nghi hoặc, là cậu nhìn lầm rồi đi, nơi này sao sẽ có loại cây cỏ này ni? Có nghi hoặc thì nên cởi bỏ, Tiểu Bảo theo đường cũ trở về. Đến gần nhìn, Tiểu Bảo hô nhỏ ra tiếng, thật là Băng nguyên thảo! Nhưng mà nơi này sao lại có Băng nguyên thảo ni? Tiểu Bảo ngồi xổm xuống mở to hai mắt xem xét. Lúc ở chỗ nghĩa phụ làm học đồ, nghĩa phụ có cho cậu xem qua Băng nguyên thảo đã phơi khô, lại cho cậu xem qua tranh vẽ Băng nguyên thảo trên sách, cùng với gốc này rất giống ni. Nhưng mà Băng nguyên thảo chỉ có trên tuyết sơn cực lạnh mới có, nơi này sao lại xuất hiện a? Tiểu Bảo ngẩng đầu cẩn thận tìm tìm, bốn phía cũng không có, cậu cúi xuống, đầy đầu nghi vấn, thật là kỳ quái, có phải cậu nhận sai hay không?



Băng nguyên thảo đúng là thánh thảo chữa thương, Tiểu Bảo không dám hái, sợ thật sự là Băng nguyên thảo, loại cỏ này rất khó tìm ni. Suy nghĩ trong chốc lát, Tiểu Bảo đem cây cỏ chung quanh gốc cỏ này nhổ một ít, lại tìm đến một tảng đá để ở bên cạnh làm ký hiệu, nghĩ thầm chờ sau khi sư phó trở về làm cho sư phó đến xem. Đứng lên, Tiểu Bảo chưa từ bỏ ý định mà đi phía trước, có lẽ còn có thể tìm tới một gốc cây ni. Đi đi, mắt Tiểu Bảo sáng rực lên, cậu bước nhanh đến trước một gốc cây có hai phiến lá màu trắng, mở ra từng đám từng đám hoa nhỏ, nơi này cũng có một gốc cây!



Quay đầu lại nhìn nhìn, mơ hồ có thể nhìn đến nơi mình vừa rồi làm ký hiệu, Tiểu Bảo đem cây cỏ chung quanh gốc Băng nguyên thảo này nhổ một ít, lại hái mấy đóa hoa hồng thật to bày ở một bên làm ký hiệu. Tìm được hai gốc, Tiểu Bảo không khỏi nhảy nhót. Nếu này thật sự là Băng nguyên thảo, sư phó khẳng định sẽ vui, hơn nữa Băng nguyên thảo có thể chữa thương dưỡng thân thể cho các ca ca ni. Tìm được hai gốc, Tiểu Bảo lòng tham , còn muốn tìm được gốc thứ ba, gốc thứ tư… Hoàn toàn đã quên Quỷ ca ca dặn dò cậu đừng chạy xa. Cong thân thể ở trong bụi cỏ càng ngày càng tươi tốt, dần dần so với cậu còn cao hơn tìm kiếm Băng nguyên thảo, Tiểu Bảo lưu lại một ký hiệu, cậu đã tìm được năm gốc rồi!



Ôm một nhánh cây trở về, A Mao vừa muốn ngồi xổm xuống nhóm lửa, mi tâm nhíu lại, a Bảo đâu? Mọi nơi nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy Nhiếp Chính dán một chỗ vách đá không biết đang làm cái gì, A Mao đi nhanh tới. Nghĩ thầm trong vách đá có thể có kỳ quái hay không, Nhiếp Chính đang chuyên tâm gõ vách đá, bả vai bị người vỗ vỗ, hắn quay đầu.


“Chi chi chi chi…”



Tiểu Bối đồng dạng uống ngay một bụng nước ở bên người Tiểu Bảo gọi tới gọi lui, nhắc nhở cậu quên một chuyện rất trọng yếu. Tiểu Bảo sờ sờ đầu Tiểu Bối, cười ha hả nói: “Tiểu Bối, chúng ta tìm được ba mươi sáu gốc Băng nguyên thảo ni, sư phó biết nhất định sẽ vui.” Nhưng ngay sau đó, sắc mặt Tiểu Bảo liền thay đổi. Nguy rồi! Sư phó! Ca ca!



Lúc này mới phát hiện mình đi quá xa , đều không có nói cho các ca ca, Tiểu Bảo hoảng lên, các ca ca nhất định lo lắng ! Cậu phải mau trở về! Một đạo ánh sáng hiện lên ánh mắt Tiểu Bảo, hắn theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, hai mắt thật to nảy lên kinh ngạc, đó là cái gì? Tò mò đè qua đuổi mau trở về đích ý niệm trong đầu, Tiểu Bảo hướng kia nói ánh sáng khập khiễng mà đi tới. Đi vào sơn động, hắn mới phát hiện ánh sáng kia là từ trong hồ phát ra. Quỳ gối bên hồ, Tiểu Bảo đưa tay thăm dò vào trong, ngô, vươn không đến.



Sáng sáng, hình như là vàng, cũng hình như là trân bảo. Tiểu Bảo mân mê cái mông nhỏ cố gắng vơ vét “Vàng”, bạc mang ra gần như đều tiêu hết , nếu như quả thật là vàng, sư phó cùng các ca ca có thể mua lương thực, mua xiêm y . Vét a vét a, rõ ràng cảm giác ngón tay sắp đụng phải, nhưng luôn kém một chút. Tiểu Bảo lần đầu tiên tham tài như thế, không để vứt bỏ mà lại na na na bên cạnh ao, duỗi dài cánh tay.



“A!”



“Hô hô!”



“Chi chi chi! !”



“Tiểu Bối!”



Tiểu Bảo rơi xuống nước hoảng hốt bắt được Tiểu Bối, thân thể trầm xuống.



“Chi chi chi chi! !”



Lại là hô hô một tiếng, Tiểu Bối nhảy vào trong nước, đi cứu Tiểu Bảo.



“Ngô!”



“Cô lỗ…”



Uống ngay mấy ngụm nước, thân thể Tiểu Bảo càng ngày càng trầm, cuối cùng trầm xuống. Tiểu Bối nắm chặt tay Tiểu Bảo, thét chói tai vài tiếng sau, cũng theo trầm xuống.



>>Hết