[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 13 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
Từ thanh lâu đi ra, Tiểu Tứ Tử liền nghiêng đầu không hiểu nổi, Tiêu Lương vươn tay nhẹ nhàng miết miết lỗ tai Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, đừng nghĩ nữa, nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ân?” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt nhìn Tiêu Lương, hỏi, “Tiểu Lương Tử, ngươi nói coi lời nói của Liễu nhi có đáng tin hay không?”
Tiêu Lương nghĩ nghĩ, nói, “Dù sao cũng chỉ là lời nói một bên, chúng ta đối với Liễu nhi kia cũng không có bao nhiêu hiểu biết, cũng không chắc a.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, nói, “Bằng không chúng ta cứ về nha môn trước, cùng Huyện ông thương lượng một chút, sau đó tính sau.”
“Chúng ta trước hết phải đi đến một nơi đặc biệt đã.” Tiêu Lương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay túm lấy tay Tiểu Tứ Tử.
“Đi nơi nào nha?” Tinh thần Tiểu Tứ Tử liền tỉnh táo, “Tiểu Lương Tử ngươi phát hiện được manh mối?”
Tiêu Lương giơ tay chỉ chỉ mặt trời trên đỉnh đầu.
Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, ngẩng mặt nhìn lên mặt trời, khó hiểu hỏi, “Mặt trời thì thế nào? Là manh mối sao?”
Tiêu Lương lắc lắc đầu, đưa tay kháp quai hàm Tiểu Tứ Tử, “Manh mối manh mối…… Hiện tại đã qua buổi trưa rồi, ăn cơm đi thôi.”
Tiểu Tứ Tử nháy nháy mắt, mới nhớ đến đã là giờ ăn trưa nha, cảm giác tuy cũng không đói lắm, bất quá lại cảm thấy Tiêu Lương cùng nhóm ảnh vệ chắc hẳn đã đói bụng, vì thế liền gật đầu, đi theo Tiêu Lương vào một tửu lâu.
Đồ ăn đưa lên, Tiểu Tứ Tử vẫn không có tâm trạng ăn cơm, mà là đang nghĩ đến sự tình vụ án. Tiêu Lương nhìn không được, liền vươn tay gắp thức ăn hướng miệng hắn mà đưa tới. Tiểu Tứ Tử hả miệng vừa ăn lại vừa tiếp tục nghĩ, vốn đã ngốc, trong đầu manh mối đều rối lên, cái gì cũng nghĩ không thông.
Xa xa Công Tôn đau lòng cầm bánh bao cắn mạnh một cái, “Tra án thì có cái gì tốt, cần gì mà phải đi tra án, làm con sâu lười không tốt sao?”
Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Lãng Ngọc sơn trang này…… Hẳn là có vấn đề.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong, cùng Tiêu Lương bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, vừa rồi bọn họ còn đang hoài nghi Lãng Ngọc sơn trang, như thế nào hắn lại tự mình tìm đến, còn nói là có án muốn phá.
“Nga, là vì buổi sáng hôm nay ta nhận được một phong thư.” Hiệp Lãng Ngọc thấy Huyện ông đối với Tiểu Tứ Tử còn trẻ tuổi tựa hồ như có chút kiêng kị, đại khái liền đoán được thân phận hắn tôn quý, nếu đã không muốn nói, hắn đây cũng không tiện hỏi tiếp, thế nên đưa tay vào trong áo lấy ra một phong thư, giao cho Huyện ông.
Huyện ông kì thực lúc nãy đã xem phong thư này rồi, cho nên liền trực tiếp đưa cho Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử mở thư ra nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên thư có một câu, “Ba ngày sau, đến quý phủ lấy huyết ngọc san hô.” Cuối thư đề là, Giang Nam ngọc.
Tiểu Tứ Tử sửng sốt, buông thư, đưa tay lấy từ trong lòng ra hoàng bảng đã có được lúc trước, mở ra nhìn nhìn, thì thấy trong đó viết: Thập đại đạo tặc chi lục, Giang Nam đệ nhất ngọc đạo, Giang Nam ngọc. Giang Nam ngọc hoạt động ở vùng Giang Nam, chuyên trộm các loại ngọc trân quý, xuất quỷ nhập thần, nam nữ không biết, bộ dạng không biết, chỉ biết người này mỗi lần gây án, đều gửi thư tới trước ba ngày, nói rõ thời gian chính xác sẽ đến trộm ngọc. Dù những người được gửi thư có tăng cường thủ vệ, nhưng cứ đúng thời gian, danh ngọc vẫn như cũ không cánh mà bay. Giang Nam ngọc được quan phủ treo giải thưởng là năm ngàn lượng vàng kim!
Tiểu Tứ Tử thu hồi hoàng bảng, nhìn Tiêu Lương. Tiêu Lương khẽ nhíu mày, cầm thư lại nhìn trong chốc lát, hỏi Huyện ông, “Có thể xác định là Giang Nam ngọc tự tay viết sao?”
Huyện ông mờ mịt lắc đầu, “Cũng không thể nói chính xác, bản quan cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.”
Tiểu Tứ Tử nhìn Hiệp Lãng Ngọc, hỏi, “Huyết ngọc san hô là cái gì?”
“Huyết ngọc san hô là bảo vật mà gần đây ta mới có được, dùng để chuẩn bị cho đại thọ của phụ thân.” Hiệp Lãng Ngọc giải thích với mọi người, “Huyết ngọc vốn rất trân quý, bình thường thì nếu nói là huyết ngọc thì cũng đã vô giá, khối ngọc này của ta lại là huyết ngọc san hô, được dùng từ một khối huyết ngọc thượng đẳng rất lớn điêu khắc mà thành, hình dạng như san hô, nên mới được gọi như vậy.”
“Một khối rất lớn?” Tiểu Tứ Tử giật mình.
“Ngọc này rất quý giá.” Hiệp Lãng Ngọc nói, “Vì để bảo vệ nó an toàn, tại hạ muốn nhờ Huyện ông dặn dò thuộc hạ giúp đỡ, theo ta trở về Lãng Ngọc sơn trang bảo vệ huyết ngọc sơn trang. Mặt khác, Giang Nam đệ nhất ngọc đạo này thật là đáng giận, Lãng Ngọc sơn trang cũng có ý định hỗ trợ huyện nha, bắt ác tặc này.”
Tiểu Tứ Tử nghe xong liền gật gù, xoay mặt nhìn Huyện ông.
“Bản quan cảm thấy cùng Lãng Ngọc sơn trang hợp tác tróc nã tặc tử này là phương pháp rất tốt, cho dù không thể bắt được, cũng muốn giúp sơn trang bảo vệ bảo ngọc.” Nói xong, Huyện ông nhìn Tiểu Tứ Tử, “Không biết tiểu anh hùng có ý kiến gì không?”
Tiểu Tứ Tử nghe xong thì vô cùng cao hứng, vừa lúc án kiện của Vương Nhất Phách cùng Lãng Ngọc sơn trang cũng có liên quan, liền gật gật đầu, “Tốt lắm a, không bằng để ta đi đi?”