[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 2 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
“Tiểu Tứ Tử. Bên ngoài rất nguy hiểm.” Triệu Phổ đi theo phía sau Tiểu Tứ Tử.
“Đừng lo.” Tiểu Tứ Tử vừa thu thập bao quần áo vừa nói, “Ta võ công hảo.”
Triệu Phổ kêu khổ không ngừng, tâm nói mấy lần kia ngươi thắng, đều là nhóm ảnh vệ nhường cho ngươi, “Bên ngoài thức ăn cũng không có ngon như ở đây nga.”, dùng thức ăn dụ dỗ.
“Không có gì.” Tiểu Tứ Tử như trút được gánh nặng, “Vừa lúc ta cũng muốn giảm béo.”
“Gì?” Triệu Phổ cả kinh, tâm nói Công Tôn vất vả mới đem ngươi dưỡng thành mập mạp như vậy, ngươi nếu xuống đi một hai lạng thịt, hắn liền không làm thịt ta a.
“Đi bên ngoài sẽ rời đi cha ngươi lúc nào cũng bên ngươi, ngươi bỏ được a?” Triệu Phổ giở chiêu bài tình thân, biết Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn cảm tình đặc biệt hảo.
“Ân…” Tiểu Tứ Tử quả nhiên còn có chút khổ sở ngồi bên giường, nghĩ nghĩ, nói, “Hảo nam nhi chí tại bốn phương, chờ ta trở thành tuyệt thế danh bộ, công danh sáng lạng, phụ thân nhất định sẽ vui mừng, sau đó ta trở về rồi cho hắn dưỡng lão.”
Triệu Phổ bĩu môi, tâm nói, tiểu ngốc tử này còn biết hiếu thuận a. Bất quá không được a, Công Tôn uy hiếp hắn quá, bảo hắn phải ngăn cản Tiểu Tứ Tử, bằng không sẽ liều mạng với hắn.
“Thạch Đầu nha.” Tiểu Tứ Tử bước lên ôm Thạch Đầu, nói, “Ngươi theo ta xuất môn được không? Ta về sau liền cưỡi ngươi.”
Thạch Đầu lắc lắc cái đuôi ngắn ngủn, có thể nhìn ra được phi thường cao hứng.
Triệu Phổ xem thế nào cũng không ngăn cản được Tiểu Tứ Tử, lòng như lửa đốt chạy về phòng cùng Công Tôn thương lượng, vừa vào cửa chỉ thấy Công Tôn đang lục tung này nọ để thu thập quần áo.
“Thân ái, ngươi đang làm gì vậy a?” Triệu Phổ tiến lên một phen túm trụ lấy Công Tôn.
“Vừa thấy ngươi như vậy liền biết rằng ngươi nhất định ngăn cản không được!” Công Tôn hung hăng trừng mắt liếc Triệu Phổ một cái, “Thôi, lão tử cùng hắn đi, ai dám đụng đến con ta, ta liều mạng với người đó!” Nói xong, khiêng hành lý muốn đi.
“Thân ái, ngươi bình tĩnh a…” Triệu Phổ khẩn trương, cầm lấy bao quần áo, “Ngươi mang cái gì mà nặng như vậy a?”
“Độc dược độc phấn!” Công Tôn hùng hổ giương mắt trừng người, “Ai dám đụng đến bảo bối nhà ta, ta liền trát hắn một thân đều độc.”
“Đây là khối ngọc bội Tiên Hoàng ban cho ta, ngươi mang theo nó, thì ngay cả Hoàng Đế cũng không thể động tới ngươi.” Triệu Phổ đem khối ngọc bội kia nhét vào trong áo Tiểu Tứ Tử, nói, “Mặt khác, người của Tiêu Dao đảo sản nghiệp rộng khắp cả nước, ngươi đến chỗ nào, bất kể là không tiền không lương không người không lực, đều chỉ cần tìm một ngân hiệu (ngân hàng tư nhân), hoặc là một thước phô (tiệm cầm đồ), hoặc là đỗ phường (sòng bạc), đưa ngọc bội này cho chưởng quầy nhìn xem, nuốn cái gì thì cứ mở miệng lấy.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, cấp cho Triệu Phổ một nụ cười thật ngọt ngào, “Ân!”
Triệu Phổ lại nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử trong chốc lát, đột nhiên đi lên ôm Tiểu Tứ Tử kêu, “Tiểu Tứ Tử, ngươi ra ngoài làm gì cũng được, nhưng trăm ngàn lần không được chịu khổ, không được chịu vất vả, chịu lạnh, chịu đói, bị thương, hay chịu ủy khuất a! Bằng không cha ngươi khẳng định sẽ không để ta yên a, ngươi nếu hiếu thuận, thì trăm ngàn lần phải càng ngày càng béo lên a!”
Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ liếc một cái xem thường, đưa tay vỗ vỗ Triệu Phổ, “Yên tâm đi Cửu Cửu, ta sẽ tự biết chiếu cố mình!” Nói xong, xoay người cưỡi Thạch Đầu, hướng cổng lớn mà đi. Triệu Phổ cầm khăn tay ở phía sau phẩy a phẩy, “Tiểu Tứ Tử, bảo trọng a!”
Tiểu Tứ Tử ra cửa, hướng bến tàu của Tiêu Dao đảo mà đi, cưỡi Thạch Đầu đi về phía thuyền, đã thấy đàu thuyền có một người ngồi: một thân hắc y, mái tóc đen tùy ý buộc sau đầu, trên lưng đeo một thanh đao cổ, khuôn mặt nghiêm chỉnh nhìn hắn cười. Người này thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi, dáng người gầy yếu, quần áo sạch sẽ, đôi mày lãng mục, hai mắt thâm thúy, mũi cao thẳng thắn, tướng mạo thập phần anh tuấn, chính là khóe miệng bên phải có một vết sẹo nhợt nhạt, bình thường nhìn sẽ không thấy, nhưng khi hắn khơi mào khóe miệng nở nụ cười, sẽ xuất hiện một cái dấu, thoạt nhìn có ba phần tà khí – Tiêu Lương.
“Tiểu Lương Tử.” Tiểu Tứ Tử có chút giật mình nhìn hắn, “Ngươi như thế nào lại ở đây?”
Tiêu Lương mỉm cười, thấp giọng nói, “Ta vừa lúc cũng muốn đi chu du thiên hạ, có muốn chúng ta cùng đi không? Cũng có thể chiếu cố giúp đỡ lẫn nhau.”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, trong lòng nghĩ, có Tiểu Lương Tử cùng đi, nhất định sẽ rất vui vẻ, nhưng chính mình lại muốn một mình lưu lạc giang hồ.
Tiêu Lương nhìn ra tâm tư của Tiểu Tứ Tử, liền nói, “Ta mới vào giang hồ không có kinh nghiệm, Cẩn nhi ngươi như vậy lại có khả năng, ta với ngươi đi cùng nhau có vẻ an toàn.”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm nhìn Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử muốn ta coi chừng ngươi?”
Tiêu Lương gật gật đầu, “Vậy ngươi có muốn coi chừng ta hay không đây?”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử như cảm thấy mình có chút trách nhiệm, liền vỗ vỗ bả vai Tiêu Lương, “Ngươi yên tâm, ta sẽ coi chừng ngươi.”
Tiêu Lương mỉm cười, vươn tay bắt lấy cánh tay mềm mềm của Tiểu Tứ Tử, mở to mắt nhìn hắn, thấp giọng nói, “Ngươi nói chuyện phải giữ lời nha, về sau ngươi đến chỗ nào, ta cũng có thể theo đến chỗ đó a.”
“Ân!” Tiểu Tứ Tử tươi cười nhìn hắn, “Chúng ta cùng nhau tung hoành thiên hạ!”