[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Nhóm ảnh vệ đồng loạt làm động tác quay đầu, hung hăng trừng Tiêu Lương.



Tiêu Lương vô tội nhìn mọi người, bất quá, hiện tại hắn đang lo lắng Tiểu Tứ Tử suy nghĩ miên man mà đau lòng, tổn hại đến sức khỏe.



“Tiểu Vương gia, ăn điểm tâm đi.” Thanh Ảnh nhẹ nhàng lôi kéo Tiểu Tứ Tử đang ngồi trên ghế. Tiểu Tứ Tử đứng lên, đi đến bên cạnh bàn mà ngồi xuống, nhìn chằm chằm một bàn đầy đồ ăn mà cảm thấy chán ngán… Lúc này, mọi người mới phát hiện, ba bốn nhày gần đây, Tiểu Tứ Tử thật sự gầy đi…… Mấy ảnh vệ nghĩ đến cảnh Công Tôn muốn lẻn vào Hiệp phủ, vạn nhất nhìn thấy bộ dáng Tiểu Tứ Tử thế này, nói không chừng sẽ nổi cơn thịnh nộ a.



“Ai nha, bên ngoài gió lớn!” Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh thu hồi điểm tâm lại, phóng tới trong phòng, mấy người cũng lôi kéo Tiểu Tứ Tử, nói, “Tiểu Vương gia, vào nhà ăn điểm tâm đi, bên ngoài gió lớn a.”



Tiểu Tứ Tử vẻ mặt mờ mịt nhìn bầu trời trong xanh không gơn chút mây…… Làm gì có gió a?



Tiêu Lương cũng bị nhóm ảnh vệ đẩy vào trong. Thanh Ảnh ghé vào lỗ tai hắn nói, “Lát nữa, Vương phi có thể sẽ tới đây, nếu ngươi để hắn thấy Tiểu Tứ Tử như vậy, vậy ngươi khẳng định là xong đời.”



Tiêu Lương khẩn trương, hỏi, “Ta đây làm sao bây giờ?”



“Ai thèm quản ngươi làm sao?” Mấy ảnh vệ hung hăng trừng mắt liếc hắn, “Trong vòng một canh giờ này, phải đem Tiểu Vương gia giải thích cho tốt, bằng không thì phiền toái lớn a!” Nói xong, đem Tiêu Lương đẩy mạnh vào trong phòng, đóng cửa.



Tiểu Tứ Tử vẫn là buồn bã ỉu xìu, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn chằm chằm mấy lát hành thái nhỏ trên bát đậu hũ mà phát ngốc.



Tiêu Lương đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nói, “Cẩn nhi, hai ta nói chuyện?”



Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên nhìn Tiêu Lương.



“Ngươi vì sao lại mất hứng?” Tiêu Lương hỏi, “Ngươi vừa mới nói, đầu mình cũng không thông minh, bộ dáng khó coi, võ công lại không tốt, có phải hay không?”



Tiểu Tứ Tử biết biết miệng, gật gật đầu.



“Chúng ta trước tiên nói đến chuyện đầu óc ngươi không thông minh đi.” Tiêu Lương hỏi Tiểu Tứ Tử, “Án tử kia của Vương Nhất Phách, ban đầu vốn chỉ là một án kiện giết người đơn giản. Bất quá, bây giờ đã phát triển thành đại án có liên quan tới rất nhiều người. Mà trong đó, ai là người đã phát hiện ra manh mối?”



Tiểu Tứ Tử chớp mắt mấy cái, nghĩ nghĩ, hình như là chính mình. Đương nhiên, kì thật là mọi người cùng nhau phát hiện manh mối.



“Chúng ta lại nói cái khác.” Tiêu Lương không ngừng nổ lực, “Lúc ngươi còn nhỏ, có người nói ngươi ngốc. Ta đây trước kia cũng từng bị người ta nói mình ngốc. Mọi người, Công Tôn tiên sinh, Vương gia, có người nào mà ngay từ đầu đã thông minh? Ngươi từ nhỏ đã theo phụ thân ngươi lớn lên, lại tinh thông y thuật, điều đó ai cũng đều thua kém. Ngươi muốn làm thần bộ, ý tưởng này một chút cũng không hoang đường, quả thực là đương nhiên!”



Tiểu Tứ Tử nghe xong cúi đầu nghĩ, “Thật sự?”




“Ân.” Ba ảnh vệ còn lại đều gật đầu đồng ý, “So vơi Vương phi cùng Vương gia thì đều hơn hẳn a.”



“Hắt xì……” Công Tôn đánh một cái hắt hơi thật to.



“Thân ái, chậm một chút đi.” Triệu Phổ nhìn Công Tôn đang hùng hổ mà chạy về Hiệp phủ đằng trước, “Ngươi như vậy có chỗ nào giống tác phong của lang trung a.”



Công Tôn trắng mắt liếc một cái, “Người của Hiệp phủ này không biết là muốn làm cái gì, còn không ra, ta muốn nhanh chóng nhìn thấy Tiểu Tứ Tử.”



Triệu Phổ vô lực, “Ai, ngươi muốn nhìn Tiểu Tứ Tử thì để ta mang ngươi đi không được sao?”



“Ta muốn lại gần nhìn, giáp mặt nhìn!” Công Tôn nói, “Tốt nhất ta có thể ôm một cái, hôn hai cái.”



Đang nói chuyện, chỉ thấy phía trước cách đó không xa, một hạ nhân trong Hiệp phủ chạy ra. Công Tôn cùng Triệu Phổ liếc mắt một cái, lập tưc bày ra bộ dạng nhàn nhã, phong thái tự tại mà chậm rãi đi về phía trước.



Lúc người kia chạy qua hai người bọn họ, Công Tôn kêu hắn, “Di? Tiểu huynh đệ, ấn đường ngươi biến thành màu đen a…… Trong nhà có phải hay không có người bị bệnh?”



Người nhà kia sửng sốt, xoay mặt đánh giá Công Tôn một chút, nói, “Tiên sinh là……”



“Ha ha.” Công Tôn bộ dáng như lão nhân gia sờ sờ râu, “Tại hạ kêu Phổ Độ.” Nói xong, vỗ vỗ bảng hiệu của mình, “Hành y tế thế, trị bệnh cứu người.”



“Tiên sinh như thế nào biết nhà ta đang có người bị bệnh?” Hạ nhân kia tò mò hỏi.



Công Tôn cao thấp đánh giá hắn một chút, giơ ngón tay ra tính toán, nói, “Ta xem…… Người nhà ngươi đang nhiễm quái bệnh, mời đại phu đều không có tác dụng. Hơn nữa, người này thân phận lại cao quý, có phải hay không?”



“A!” Hạ nhân kia mừng rỡ, “Thần tiên sống a! Tiên sinh mau cùng ta vào nhìn xem, chỉ cần có thế trị khỏi cho quý nhân kia, trang chủ nhà ta bao nhiêu bạc cũng đều sẽ trả!”



Công Tôn cười cười, nói, “Ngươi dẫn đường trước đi!”



Đi theo hạ nhân vội vàng chạy hướng Hiệp phủ, Triệu Phổ đi lại gần Công Tôn cười nói, “Phổ Độ Phổ Độ, là muốn cùng đêm xuân với Triệu Phổ sao?”



Công Tôn đá hắn một cái, liếc mắt xem thường, “Ngươi chết đi!”