[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 24 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Lúc Tiêu Lương trở về, đã thấy Tiểu Tứ Tử ngồi vọc tới vọc lui trong hòm thuốc, cột mấy cái chai lọ vào xiêm áo thành một cái bọc nhỏ.



“Cẩn nhi, làm sao vậy?” Tiêu Lương tâm nói vẻ mặt này của Tiểu Tứ Tử chắc chắn là đang giận, liền bước đến bên người hắn, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”



Tiểu Tứ Tử xoay đầu hướng ra cửa, liếc nhìn Phổ Độ còn đang uống trà kia một cái, “Hừ, người kia chán ghét.”



Tiêu Lương lắp bắp kinh hãi, tâm nói, Tiểu Tứ Tử không phải thích nhất Công Tôn tiên sinh sao. Tuy rằng đã hóa trang, nhưng lúc vừa rồi, không thấy hắn bày ra biểu tình không thích kia nha, liền hỏi, “Hắn làm sao vậy?”



“Hắn kiên quyết nói y thuật của hắn so với phụ thân tốt hơn.” Tiểu Tứ Tử nhăn mặt nhăn mày, “Ân, ta muốn cùng hắn tỉ thí y thuật.”



“Tỉ thí y thuật như thế nào a?” Tiêu Lương càng giật mình.



“Hắn nói, ngày mai, phụ thân Hiệp Lãng Ngọc sẽ trở về, người đó bị chứng phong thấp, chúng ta tỉ thí coi ai có thể trị khỏi cho người đó trước.” Tiểu Tứ Tử quyết tâm, “Ta nhất định phải thắng, sau đó thì phụ thân mới không thua kém hắn.”



Tiêu Lương hiểu được, là Công Tôn đùa Tiểu Tứ Tử đây mà.



“Đúng rồi Tiểu Lương Tử, ngươi đi tra xét xong, cảm thấy thế nào?” Tiểu Tứ Tử rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện quan trọng, liền hỏi Tiêu Lương, “Có hay không phát hiện ra manh mối của Giang Nam ngọc kia?”



Tiêu Lương tổng cảm thấy không thể nói chính mình vì muốn cho Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn có cơ hội một chỗ mới tránh đi chốc lát, đành qua loa đáp, “Ai, cũng không có manh mối gì.”



Tiểu Tứ Tử gật gật đầu, “Như thế nào thì chúng ta cũng phải đi trấn thủ ở những vùng lân cận a. Đêm nay nếu Giang Nam ngọc đến, chúng ta liền bắt hắn.”



Tiêu Lương nghĩ nghĩ, ngồi xuống hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cẩn nhi, ngươi lần này có cảm thấy, nơi này có chút kì quái?”



Tiểu Tứ Tử cũng ngồi xuống, nhìn Tiêu Lương, “Làm sao kì quái?”



“Lãng Ngọc sơn trang này thế nhưng lại nhiều ngọc giả như vậy, ngươi đoán coi khối ngọc mà Vương Nhất Phách kia trộm đi có hay không cũng là giả?” Tiêu Lương có chút nghi vấn.



“Nga…” Tiểu Tứ Tử như nhớ ra, “Liễu nhi kia xác thực là có dùng dược…… Hơn nữa nàng cũng đã uống qua. Nếu thật là có độc, hẳn là nàng đã chết. Lần trước bắt mạch cho nàng không để ý kĩ, bằng không sẽ biết.”



“Vương Nhất Phách đã bị giết, nếu là do liên quan tới ngọc, vậy khối dược ngọc kia cũng rất kì lạ a?” Tiêu Lương hỏi.


“Ai nha, đụng vào người!” Tiểu Tứ Tử lập tức nhảy xuống, nghĩ muốn chạy qua chỗ nha đầu kia xem xét tình hình.



“Cẩn nhi, cẩn thận!” Tiêu Lương hét to một tiếng, thả người ôm chặt Tiểu Tứ Tử phóng qua bên cạnh. Quả nhiên, thấy nha đầu thình lình giơ tay ra, muốn bắt lấy cánh tay Tiểu Tứ Tử. May mà Tiêu Lương nhanh tay lẹ mắt, đem Tiểu Tứ Tử phóng qua một bên, nhấc chân đá vào tay nha đầu kia, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng ta.



“Ai u……” Nha đầu xoa xoa cổ tay mình, có chút oán hận mà liếc Tiêu Lương một cái, “Đau muốn chết, ngươi dù gì cũng là đại hiệp, như thế nào lại không biết thương hoa tiếc ngọc a.”



“Ngươi là người nào?!” Tiêu Lương trong mắt đầy hàn băng, “Tại sao lại muốn lại dùng ám tiễn đả thương người?”



Nha đầu kia sửa sang quần áo một chút rồi đứng lên, cười nói, “Ám tiễn đả thương người? Lời này nói được nhưng lại không có căn cứ a. Ta chỉ là thấy một tiểu oa nhi thật sự đáng yêu, nghĩ muốn véo hắn một phen. Nhìn xem có phải hay không làm từ ngọc a, ta thích nhất chính là ngọc.”



“Di?” Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm nha đầu kia trong chốc lát, hơi mơ hồ, “Ko phải là người hát rong trong tửu lâu kia sao……”



“Hắc hắc, tiểu công tử còn nhớ rõ ta nha?” Nàng ta cười ha ha nói, “Đến, để tỉ tỉ ôm một cái.” Nói xong, vươn tay qua về phía Tiểu Tứ Tử.



Tiểu Tứ Tử trừng mắt liếc nàng một cái, “Ngươi nhỏ như vậy, còn dám xưng tỉ tỉ.”



“Ta nhỏ?” Nàng ta nở nụ cười, điệu bộ làm biếng mà duỗi thắt lưng một cái.



Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đột nhiên nghe thấy các đốt ngón tay của nàng “Ca ca ca” mấy tiếng. Sau đó, tiểu nha đầu cũng từ từ mà lớn dần lên, dáng người cũng gầy hơn.



“Ân, mệt chết ta.” Nha đầu kia trong nháy mắt đã biến thành một cô nương duyên dáng yêu kiều, xoa xoa cổ, nói, “Như vậy đi đường rất là mệt mỏi a.”



“Ngươi là tới tìm chúng ta?” Tiêu Lương cao thấp đánh giá nàng một chút, nói, “Sẽ không phải là trùng hợp đâu?”



“Ân……” Nàng nhún nhún vai, “Ta chỉ là đi Lãng Ngọc sơn trang mà thôi, trùng hợp đụng phải các ngươi, cũng coi như có duyên…… Hai ngươi đi gấp như vậy, là muốn đi chỗ nào a?”



Tiêu Lương cười cười, nói, “Chúng ta đi tìm Liễu nhi, cũng chính là ngươi.”



Nàng ta đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền cười to, “Thông minh a thông minh!”



Tiểu Tứ Tử nhìn Tiêu Lương, lại nhìn nhìn nha đầu đang cười kia, liền đưa tay túm túm tay áo Tiêu Lương, nhỏ giọng nói, “Các ngươi nói cái gì a? Không cho nói chuyện ta không hiểu!”