[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 4 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Cầm theo tên của những đạo tặc, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương rời khỏi Linh Sơn Nham, đi thuyền hướng về phía nam Thái Hồ đến Hồ Châu phủ. Tới khi chạng vạng, hai người rốt cuộc cũng tới được Hồ Châu phủ. Đi lên bến đò, Tiểu Tứ Tử nhìn trái nhìn phải một lượt, nắm lấy Thạch Đầu cùng Tiêu Lương cùng nhau đi đến cửa thành.



Đi tới phía bắc ngoại thành, hai người bước vào một trà lâu, Tiểu Tứ Tử thấy tiểu nhị bưng trà lên liền hỏi, “Tiểu nhị ca, nha môn tri phủ Hồ Châu phủ ở nơi nào a?”



“Nga……” Tiểu nhị thấy Tiểu Tứ Tử trắng nộn nộn, đáng yêu đến mức không chịu được, lại còn thêm giọng nói thanh thoát dễ nghe, lại cảm thấy xương cốt mềm rũn, nhanh nhẹn nói, “Tiểu công tử a, đi vào cửa thành hướng bắc, ở trên phố, cứ đi thẳng thì rốt cuộc sẽ thấy.”



“Nga, cảm ơn ngươi.” Tiểu Tứ Tử nhìn tiểu nhị cười một cái thật tươi, làm cho tiểu nhị ngẩn người, lúc đi trở về lại vấp phải Thạch Đầu một chút, liền té lăn quay, lại thêm “rầm rầm” mấy cái bàn bị đỗ.



Tiểu Tứ Tử bưng chén trà nhìn, nói, “Như thế nào lại không cẩn thận như vậy nha.”



Tiêu Lương bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, vươn tay xoa bóp cánh tay mềm mềm của hắn, hỏi, “Có mệt hay không? Giờ vào thành trước tìm một chỗ ở, hay là đi nha môn trước?”



“Đi nha môn!” Tiểu Tứ Tử còn thành thành thật thật nói, “Công việc đại sự quan trọng hơn!”



Tiêu Lương gật gật đầu, cầm lấy tay nải, nắm tay Tiểu Tứ Tử rời khỏi quán trà, đi đến cửa thành phía bắc.



Bốn ảnh vệ ở trong rừng kích động cắn khăn tay. Thanh Ảnh cảm động nói, “Công việc đại sự quan trọng hơn, Tiểu Vương gia thât sự là người biết làm đại sự a!”



“Đúng vậy đúng vậy.” Lại thêm ba ảnh vệ khác cùng nhau gật đầu, “Năm đó, nếu Vương gia khi còn nhỏ mà được như hắn thì tốt rồi.”



“…… Hắt xì.” Vừa mới từ thuyền đi lên bến đò, Triệu Phổ đã hắt xì một cái thật lớn, Công Tôn liếc mắt nhìn hắn, “Bị cảm a? Cho dù ngã bệnh cũng phải đi theo Tiểu Tứ Tử!”



Triệu Phổ dở khóc dở cười, ôm Công Tôn cọ đi cọ lại, “Thân ái, như tại sao lại bất công như vậy a, ân…… Người ta không chịu đâu……”



Công Tôn cảm thấy toàn thân run rẩy, liền giơ chân cho Triệu Phổ một cái, Triệu Phổ hạnh phúc bị đánh trúng.



Lại nói Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đi vào bắc thành Hồ Châu phủ, lúc này đã là giờ cơm chiều, trên đường người đi đường vội vội vàng vàng, những người buôn bán cũng dọn đòn gánh về nhà, những quán rượu quán cơm đều có người ra đón khách, âm thanh kêu tên món ăn vang lên liên tiếp, rất náo nhiệt, ngày xưa còn có cách nói “Tô Hồ Thục thiên hạ chừng” (đại khái là khen Tô Châu, Hồ Châu, Thục Châu:d), Hồ Châu phủ quả nhiên là rất giàu có và đông đúc.


Tiêu Lương mỉm cười, chỉ chỉ vào cái hoàng bảng nằm trong lòng Tiểu Tứ Tử đã lộ ra, nói, “Ngươi nghĩ lại xem, nếu ngươi bắt được một đạo tặc danh chấn thiên hạ, không phải tự nhiên sẽ thành danh bộ sao?”



Tiểu Tứ Tử hai mắt sáng ngời, “Đúng vậy…… Nhưng là, ngươi đã nói, đạo tặc không phải tùy tiện là có thể gặp được.”



Tiêu Lương gật đầu, “Bắt không được đạo tặc, thì trước cứ bắt tiểu tặc, ngươi nghĩ coi, nếu bắt được hơn mười, hai mươi tên tiểu tặc, cũng có thể danh chấn một phương a? Đến lúc đó cũng còn sợ quan phủ không cần ngươi sao?”



Tiểu Tứ Tử càng nghe càng cao hứng, gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, Tiểu Lương Tử, ngươi thật là lợi hại nha!”



Tiêu Lương lại gắp cho Tiểu Tứ Tử món mà hắn thích, đưa tới trước mặt hắn, đem viên thịt bị Tiểu Tứ Tử chọt tới chọt lui bỏ qua một bên, “Ăn một chút gì đi, buổi tối hảo hảo mà ngủ một giấc, mấy ngày này chúng ta ở lại Hồ Châu phủ, ta không tin trong phủ Hồ Châu này đến một tên trộm cũng không có. Nếu có một chúng ta sẽ bắt một, làm cho bọn nha dịch nhìn thấy sự lợi hại của ngươi.”



Tiểu Tứ Tử gật đầu lia lịa, nói, “Tiểu Lương Tử, ngươi thật là tốt nha!”



Tiêu Lương vươn người qua, nói, “Vậy hôn một cái đi?”



“Ân!” Tiểu Tứ Tử từ nhỏ được giáo dục rằng không được để cho người khác hôn, nhưng Công Tôn lại không dạy hắn là không được hôn người khác, liền vươn người qua, ở trên mặt Tiêu Lương “Thu” một cái.



Xa xa, trên nóc nhà, bốn ảnh vệ ngồi mắng thầm — bị lừa, Tiểu Vương gia của bọn họ bị lừa a.



Lại trên một nóc nhà khác, Triệu Phổ giật mình nhìn Công Tôn, cứ nghĩ rằng hắn thấy bảo bối nhà mình bị Tiêu Lương lừa đi hôn một cái thì sẽ nổi trận lôi đình, không nghĩ tới rằng biểu tình của Công Tôn vẫn còn bình tĩnh như vậy a.



“Thân ái.” Triệu Phổ khều khều tay áo Công Tôn, “Ngươi như thế nào lại không tức giận a?”



Công Tôn liếc hắn một cái, nháy mắt mấy cái, “Cần gì phải tức giận a, là Tiểu Tứ Tử ăn đậu hũ của Tiêu Lương, cũng không phải là Tiêu Lương ăn đậu hũ của Tiểu Tứ Tử.”



Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn trong chốc lát, vươn nửa người qua, “Thân ái, đến đây, ngươi cứ tùy tiện ăn a.”



Công Tôn giơ chân đạp qua một quyền.