[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 61 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Triệu Phổ rất nhanh thu được kết quả, hoàng thượng phái thượng thư Hứa Diệu mang theo người đến nơi này điều tra vụ án mỏ vàng. Nói đến cũng coi như hợp tình hợp lý, bởi vì chuyện mỏ vàng vốn là do Hứa Diệu điều tra, nay lại nói ở Tang Thi lĩnh phát hiện mỏ vàng, hoàng thượng tất nhiên là để cho Hứa Diệu tiếp tục điều tra, Hứa Diệu cũng vui vẻ đồng ý.



Lại nói tiếp, Hứa Diệu sảng khoái đáp ứng như vậy, đương nhiên là có tâm tư, hắn muốn nhân cơ hội này mà đem chứng cứ năm đó lưu lại tiêu hủy, cũng muốn đem chuyện Liễu Nga xử lý một chút, lần này cơ hội đến coi như vừa hảo.



Ba ngày sau, Triệu Phổ nhận được hồi âm từ Triệu Trinh trong cung cho người đưa tới. hoàng đế nói đã phái Hứa Diệu đến đây, không bao lâu nữa là tới, để cho Triệu Phổ điều tra làm rõ sự tình. Nếu thật sự là năm đó Hứa Diệu có điều gì giấu diếm, tất phải nghiêm trị không tha.



Triệu Phổ cầm lấy phong thư mà run run tay, nói, “Triệu Trinh còn dám dùng giọng quan mà nói chuyện với ta đi, cho là ta quên hết chuyện tình trước kia rồi sao? Nếu không phải vì Tiểu Tứ Tử, lão tử mới không thèm để ý tới chuyện giang sơn xã tắc của hắn có bất ổn hay không a!”



Công Tôn nghe được dở khóc dở cười, thì ra Triệu Phổ vẫn còn nhớ đến món nợ năm đó a.



Tất cả mọi người tĩnh tâm mà chờ Hứa Diệu đến, Tiểu Tứ Tử mấy ngày nay ôm tiểu bảo bảo có chút u buồn, cùng lúc nghĩ Thanh Ảnh Xích Ảnh bọn họ có thể mau mau đưa Liễu Nga trở về, như vậy Lưu Mặc Hải sẽ không lòng nóng như lửa đốt mà ngày ngày ra đứng ở cửa đợi, tiểu bảo bảo cũng gặp lại mẫu thân. Mà ở phương diện khác, Tiểu Tứ Tử nghĩ đến tìm được mẫu thân xong, Tiểu Thiên Thiên sẽ trả lại cho Liễu Nga, liền càng thêm không nỡ. Mấy ngày gần đây cứ nhớ cái gì cần thiết là mua hết về cho nó, nào là cái gì quần áo, nào là giày các loại. Chờ về sau nó trưởng thành rồi, còn có thể hay không nhớ đến, biết mấy thứ này là phụ thân Tiểu Tứ Tử của nó mua cho không.



“Cẩn nhi.” Tiêu Lương thấy Tiểu Tứ Tử như vậy liền hỏi hắn một câu, “Ngươi không sao chứ?”



Tiểu Tứ Tử nghe được lỗ tai liền run lên, “Tiểu Lương Tử nha, ta đều nói ta không sao, chính là có chút khổ sở thôi. Bất quá rất nhanh thì tốt rồi, chỉ cần Thiên Thiên vui vẻ, ta cũng vậy thực vui vẻ nha!”



“Nga.” Tiêu Lương yên tâm một chút. Lúc này, Công Tôn chạy vào phòng, “Tiểu Tứ Tử, đều chuẩn bị tốt chưa, Hứa Diệu gần tới rồi.”



“Nga!” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương liếc nhìn nhau — rốt cuộc cũng tới rồi! Theo sau, mọi người như đã sắp xếp mà đón tiếp “quân địch”. Triệu Phổ, Công Tôn cùng Lưu Mặc Hải thì tránh đi trước, để cho Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương và Long Thiên Lý đi đối phó với Hứa Diệu.



Đương khi trời chạng vạng, liền thấy Hứa Diệu mang theo rất nhiều nhân mã, tiến nhập Huy Châu thành, Long Thiên Lý bọn họ đều ra khỏi thành nghênh đón.



Lúc Hứa Diệu vừa đến, liền thấy có một đại quân đóng ở đây, có chút khó hiểu, hỏi Long Thiên Lý, “Nhân mã của ai vậy?”



“Là của mạt tướng.” Long Nhất Phương đi tới, cấp Hứa Diệu hành lễ.



“Là Long tướng quân a.” Hứa Diệu nghĩ nghĩ, nói, “Ta dẫn theo hoàng thành cấm binh lại đây, có thể phụ trách trông coi mỏ vàng, Long tướng quân nếu có trọng trách khách, liền cứ rời đi trước.”



“Nga……” Long Nhất Phương mỉm cười, “Nhất Phương lúc này trấn thủ cũng không xuất phát từ ý mình, mà là mệnh lệnh của tiểu vương gia.”



“Tiểu vương gia?” Hứa Diệu sửng sốt, truy vấn, “Người nào tiểu vương gia?”




“Bị người nào cướp đi?” Triệu Phổ nghi hoặc.



“Chúng ta gặp được mấy gia tướng trở về. Mấy người đó là trốn được, còn lại đều bị giết, nghe nói là một bang phái người Liêu làm.”



“Người Liêu?” Công Tôn nhíu mày thật sâu.



“Xem ra, lúc này phải hỏi Hứa Diệu một chút.” Triệu Phổ thản nhiên nói, “Về phần Liễu Nga mọi người cũng không cần phải lo lắng, phỏng chừng người Liêu muốn dùng nàng để trao đổi bản đồ mỏ vàng, sẽ không dễ dàng tổn thương nàng.”



Thương lượng xong, mọi người quyết định trước để cho Lưu Mặc Hải đối mặt đối chất với Hứa Diệu, để xem hắn đến tột cùng là có quan hệ gì với người Liêu, rồi tìm biện pháp cứu Liễu Nga ra. Lưu Mặc Hải thấy thân thể Hứa Vinh không khỏe, cũng tạm thời chưa nhận thức phụ tử cùng y, để tránh y kích động. Thanh Ảnh bọn họ giúp Hứa Vinh đi trước nghỉ ngơi, Tiểu Tứ Tử đem bảo bối giao cho bọn họ. Hứa Vinh thấy được bảo bối, cả người cũng lên tinh thần một ít.



Lại nói đến Hứa Diệu, từ lúc phái thị vệ đi, cũng không thấy người trở về, gấp đến độ đứng ngồi không yên. Lúc này, lại thấy Long Thiên Lý chạy vào, cười nói, “Hứa đại nhân, người chúng ta đã bắt được!”



“Cái gì?” Hứa Diệu hơi giật mình, “Các ngươi bắt được ai?”



“Người nọ nói hắn là Lưu Mậu.” Long Thiên Lý trả lời, “Cửu vương gia đang thẩm vấn hắn a.”



“Cửu…… Cửu vương gia cũng đến đây?” Hứa Diệu mặt mũi trắng bệch.



“Cũng không hẳn vậy!” Long Thiên Lý nở nụ cười, “Người chính là do cửu vương gia bắt được a! Thượng thư đại nhân, chúng ta cùng đi thẩm vấn hắn.”



“Ách, hảo hảo, ngươi đi trước, ta thay y phục rồi đến ngay.” Hứa Diệu nói, “Ta tới xao nhãng, không kịp thay y phục thường, như vậy đi gặp cửu vương gia có chút không tốt.”



“Hảo!” Long Thiên Lý xoay người đi trước, còn không quên nhắc nhở, “Kia, thượng thư đại nhân ngươi ráng nhanh lên chút a!”



Hứa Diệu liên tục gật đầu, đuổi Long Thiên Lý đi xong, hắn chạy nhanh đóng cửa phòng lại, xuất ra giấy bút viết một phong thư ngắn gọn, lại lấy ra bồ câu đưa thư mang theo, đem giấy cuộn thành cuộn nhỏ, nhét vào ống trúc nhỏ gắn dưới chân bồ câu. Theo sau, hắn lại thu thập này nọ, từ tay nải lấy ra một bộ thường phục, mở cửa trong viện nhìn nhìn. Phát hiện khắp nơi không có người, Hứa Diệu liền đi ra, đem bồ câu hướng lên trời rồi ném đi, vừa định xoay người vào cửa, đột nhiên thấy không trung bóng người chợt lóe, một bóng áo trắng bay lên chụp con bồ câu rồi đáp xuống.



Hứa Diệu giương mắt nhìn, quá sợ hãi, nhìn thấy người đứng trước mặt mình không phải là ai khác, mà đúng là Hoa Phi Phi.



“Hứa thượng thư, nhiều năm không gặp, như thế nào lại không muốn gặp mà đòi chạy rồi?” Tiếng nói vừa dứt, liền thấy Triệu Phổ mang theo Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử bọn họ từ sân ngoài đi đến, đối Hứa Diệu gật gật đầu, cười nói, “Hiện tại mới nghĩ đi, có phải hay không hơi muộn chút?”