[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 63 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
Sau khi mọi người chuẩn bị xong, liền rời khỏi nha môn, tiến về ngôi miếu đổ nát cách thành đông khoảng mười dặm.
Tiêu Lương giả trang thành Hứa Diệu, một mình mang theo tay nải, hoang mang khẩn trương đi trên đường.
Tiểu Tứ Tử bọn họ theo ở phía sau, Tiểu Tứ Tử có đôi khi đi theo thật gần, chạy trước một chút, Triệu Phổ đành phải thân thủ túm lấy cổ áo hắn lôi người về.
Tiểu Tứ Tử sốt ruột, “Mau chút nha! Đừng để hắn đi mất, không phải nói nơi đó có hơn ba mươi thủ vệ sao, Tiểu Lương Tử cũng chỉ có một người!”
Triệu Phổ dở khóc dở cười, đừng nói, Tiểu Tứ Tử thật đúng là trong mắt trong lòng chỉ hướng về Tiêu Lương. Công Tôn nói, “Cẩn nhi, chúng ta không thể theo thật sát, nếu như bị phát hiện, Tiêu Lương sẽ càng nguy hiểm!”
“Nga.” Tiểu Tứ Tử ngoài miệng đáp ứng, dưới chân vẫn là mau chạy…… Theo sát Tiểu Lương Tử!
Đến khi tiếp cận với ngôi miếu hoang, đã có vài thị vệ Liêu Quốc cao cao lớn lớn đi ra, thấy Tiêu Lương giả trang Hứa Diệu, cũng không quá để ý, chính là đối hắn vẫy tay, ý bảo hắn đi vào.
Tiêu Lương đứng bên ngoài, đối mọi người lắc đầu, đè thấp thanh âm, nói, “Để cho thập thất vương gia của các ngươi ra đây, các ngươi lui ra phía sau, bằng không ta sẽ không nói cho các ngươi bản đồ ở đâu.”
Hai đại hán liếc mắt nhìn nhau, đi vào ngôi miếu hoang hồi bẩm. Không bao lâu, liền thấy cả đám người vây quanh một nam tử cao lớn đi ra, hộ vệ bên cạnh hắn áp giải theo một nữ tử đã bị trói, đúng là Liễu Nga!
Liễu Nga nhìn qua thật gầy, nhưng may mắn không bị thương gì, thần chí tựa hồ cũng rất rõ ràng, mọi người mai phục xung quanh âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Da Luật Chấn đi ra, nhìn chằm chằm Tiêu Lương đứng xa xa, hỏi, “Bản vẽ đâu?”
Tiêu Lương nói, “Ta không theo trên người.”
Da Luật Chấn khẽ nhíu mày, lại hỏi, “Theo như ta được biết thì ngươi không có cách nào quay lại Đại Tống đi, Đại Liêu ta chính là nơi duy nhất ngươi nương tựa. Dựa vào tình cảm của ta với hoàng huynh, ta sẽ không giết ngươi, nhưng là ngươi phải hợp tác với ta!”
Tiêu Lương trầm mặc trong chốc lát, gật gật đầu, đột nhiên chỉ tay vào Liễu Nga, “Vậy ngươi trước tiên thả nàng!”
Da Luật Chấn cau mày, xua tay, “Không được, người này biết nhiều bí mật, ngươi đem bản vẽ trong ngân khóa giao cho ta, ta mang ngươi đi. Còn nàng, phải giết.”
Tiểu Tứ Tử ở xa không nghe được nơi này nói gì, có chút sốt ruột, Công Tôn đè lại hắn, không cho hắn nhúc nhích.
Tiêu Lương thấy Da Luật Chấn không chịu thả người, liền nói, “Ta không có yêu cầu khác, chỉ cần ngươi thả nàng.”
Da Luật Chấn có chút nghi hoặc, hỏi, “Ngươi không phải thực ghét nữ nhân này sao? Như thế nào đột nhiên thay nàng ta cầu xin?”
Tiêu Lương nghe xong cũng không bối rối, chính là nói, “Ta thiếu Hứa Vinh nhiều như vậy, thầm nghĩ ngày sau không muốn hắn hận ta.”
Da Luật Chấn nghĩ nghĩ, đối thủ hạ gật gật đầu, rồi lại nói, “Ta dẫn nàng lại đây, ngươi đem bản vẽ cho ta!”
Tiêu Lương gật đầu, “Có thể.”
Da Luật Chấn đi ra khỏi ngôi miếu hoang, tự mình áp Liễu Nga, hướng phía Tiêu Lương mà đi. Triệu Phổ đối mọi người nói, “Như thế này Tiểu Lương Tử sẽ cứu Liễu Nga, đồng thời bắt luôn Da Luật Chấn. Chúng ta chia làm hai đường đi qua, ngăn lại hộ vệ Liêu Quốc cho hắn!”
Tiểu Tứ Tử sắn tay áo, “Ân!”
Công Tôn không nỡ, Triệu Phổ lại nói, “Ách…… Tiểu Tứ Tử, ngươi như thế nào lại đuổi chúng ta về a?”
Tiểu Tứ Tử cúi đầu, thầm nói, “Ta cũng rất muốn cùng phụ thân một chỗ…… Nhưng là đâu được, ta muốn chính mình tung hoành thiên hạ, chỗ nào có tung hoành thiên hạ còn mang theo cả phụ thân thần bộ.”
Triệu Phổ có chút bất đắc dĩ nhìn Công Tôn, Công Tôn gật gật đầu, tiến lên hôn Tiểu Tứ Tử mấy cái, nói, “Chúng ta đi rồi, ngươi cần phải cẩn thận. Nhớ rõ a, không được để người ta sỗ sàng!” Nói xong, liếc mắt nhìn Tiêu Lương một cái.
Tiêu Lương theo bản năng sờ sờ mũi, ngước nhìn trời.
Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn ôm nhau chốc lát, cáo biệt hắn cùng Triệu Phổ, khởi hành rời đi.
……
“Chúng ta kế tiếp đi chỗ nào đây?” Tiểu Tứ Tử ngồi trên lưng Thạch Đầu, cầm trên tay danh đạo hoàng bảng, Hoa Phi Phi một bên chỉ vào đệ tam hào quái đạo (quái đạo đứng thứ 3 trong danh sách), nói, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta kế tiếp chiến đấu tới Thục Trung đi, đi tróc nã thiên hạ đệ nhất quái đạo, Ô Đầu lão quái.”
Tiểu Tứ Tử nhìn Mục Phương, “Ô Đầu lão quái, rất lợi hại sao?”
“Hắn được giang hồ xưng là đệ nhất quái đạo, nghe nói là thần trộm!” Mục Phương đáp lời.
“Hảo!” Tiểu Tứ Tử thu hồi hoàng bảng, “Chúng ta đây đi Thục Trung!”
……
Thấy bọn người Tiểu Tứ Tử đi xa, Công Tôn đứng ven đường điểm chân nhìn xung quanh, Triệu Phổ hỏi hắn, “Thân ái? Có đi cùng không?”
Công Tôn do dự thật lâu, mới có chút không nỡ nói, “Không…… Không đi theo.”
Đang nói chuyện, thấy Hắc Ảnh chạy về, báo cáo, “Vương gia, vương phi, tiếp theo Tiểu Tứ Tử sẽ đi đến Thục Trung!”
Công Tôn nghe xong nhẹ nhàng ừ một tiếng, vừa định quay trở về, đã bị Triệu Phổ kéo lại, hắn hỏi Hắc Ảnh, “Đều chuẩn bị tốt chưa?”
“Chuẩn bị tốt!” Hắc Ảnh đối xa xa thủ thế, liền thấy có người đánh một chiếc xe ngựa lại đây, Triệu Phổ mang theo Công Tôn nhảy lên xe ngựa, nói với xa phu, “Đi Thục Trung!”
Công Tôn ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ nhích lại hôn hai má hắn, cười nhẹ, “Cùng ta khách khí cái gì? Muốn đi liền đi thôi, người đừng nói, đi theo Tiểu Tứ Tử cũng rất có ý tứ a!”
Công Tôn nghe xong sửng sốt thật lâu, đột nhiên tiến lại hôn Triệu Phổ một ngụm…… Lúc này đến phiên Triệu Phổ ngây ngẩn cả người…… Hai người nhìn nhau nửa ngày, Triệu Phổ một phen ôm Công Tôn lên, “Thân ái! Chúng ta đến làm chút vận động đi!”
……
Nửa tháng sau, Liêu Quốc đưa tám trăm ngàn lượng hoàng kim đến làm tiền chuộc, đem Da Luật Chấn đổi trở về. Rời khỏi Khai Phong phủ, Da Luật Chấn gọi mật thám tới, nói, “Trước không quay về, các ngươi đi hỏi thăm một chút, Tiểu Tứ Tử bọn họ đi nơi nào!”
Thị vệ đi theo hắn có chút kì quái hỏi, “Vương gia, không trở về Đại Liêu sao?”
Da Luật Chấn lắc đầu, thản nhiên nói, “Cái kia, Tiểu Tứ Tử…… Thật sự đáng yêu nha.”