[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 65 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Ngày kế tiếp, mọi người rời giường thu thập quần áo, cùng lão bản hỏi rõ hắc hùng phá quấy phá người là ở đỉnh núi nào, liền hướng nơi đó xuất phát.



Theo tiểu nhị khách *** nói, đỉnh núi kia gọi là Hắc Phong lĩnh, thế núi hiểm trở, nhưng nói đó có nhiều cây đơn. Nếu đi lên núi, không cần đốn củi, mà chỉ cần đi nhặt xung quanh, cũng có thể thành bó củi to, cho nên tiều phu vùng phụ cận đều thích đến đó. Bất quá gần đây không biết ở đâu ra con đại hắc hùng, chạy trong núi, tiều phu gặp được, sợ tới mức tè ra quần mà chạy xuống núi. Thế nên giá củi giờ rất cao, đều do hắc hùng tinh kia nháo!



Vì thế, Tiểu Tứ Tử bọn họ lên ngựa, cùng nhau đi về Hắc Phong lĩnh.



“Cái gì?” Công Tôn nghe được Hắc Ảnh bẩm báo thì kinh hãi, dậm chân nói, “Nó không phải đòi đi bắt đạo tặc sao? Như thế nào lại đi bắt cẩu hùng cho người ta a?”



Triệu Phổ đưa tay vuốt vuốt lại tay áo Công Tôn, “Thân ái, không phải là cẩu hùng, là hắc hùng.”



“Ta quản a!” Công Tôn giận dữ, “Chính nó cũng chỉ như con thỏ vậy mà còn đòi đi bắt hùng!”



Triệu Phổ lại bổ sung, “Nếu thật sự là con thỏ, cũng phải là một con thỏ béo a.” (=)))))))



“Triệu Phổ!” Công Tôn trừng mắt, “Ngươi thế nào cũng phải đấu với ta phải không?!”



Triệu Phổ có chút vô lực nhìn Công Tôn đang bạo phát, “Thân ái, ngươi gấp cái gì nha, có Tiêu Lương, Mục Phương rồi còn Hoa Phi Phi ở đó, chưa kể bốn ảnh vệ. Nếu không thể thì còn có ta, cuối cùng là Thạch Đầu a. Dù là thiên binh vạn mã cũng có thể bãi bình a, một con cẩu hùng thì tính cái rắm gì, cho dù là cẩu hùng tinh nhảy ra, cũng có thể đánh cho nó hiện nguyên hình!”



Công Tôn thở dài, “Các ngươi cứ cùng nó hồ nháo, cũng không biết nguy hiểm.”



Triệu Phổ nhún nhún vai, đuổi theo xe ngựa phía trước, đối Hắc Ảnh nói, “Ngươi trở về đi, chúng ta ở bên ngoài cánh rừng chờ các ngươi, có gì nguy hiểm thì dùng tín hiệu liên lạc.”



“Dạ.” Hắc Ảnh đáp ứng một tiếng, liền quay về.



Lại nói đến chuyện Tiểu Tứ Tử bọn họ đi tới chân núi Hắc Phong lĩnh, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy thế núi quả thực hiểm trở, cây cối rậm rạp, những tán cây cao cao che khuất ánh sáng mặt trời, làm cho toàn bộ rừng cây nhìn tối như mực, khó trách mà người dân gọi nó là Hắc Phong lĩnh.



Tiểu Tứ Tử xuống xe ngựa, đem Thạch Đầu lười biếng còn đang tựa đầu vào xe ngủ đi ra. Mọi người để xe ngựa ở dưới chân núi, lưu lại Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh ở lại trông coi. Hoa Phi Phi yêu sạch sẽ, không muốn vào núi, ngồi tại xe ngựa chờ. Tiểu Tứ Tử cưỡi theo Thạch Đầu, Tiêu Lương cùng Mục Phương và hai ảnh vệ cùng nhau đi vào Hắc Phong lĩnh.



Sơn đạo khó đi, Tiểu Tứ Tử cúi người ôm cổ Thạch Đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu nó, hỏi, “Thạch Đầu nha, có thể hay không tìm được hùng a?”



Tiêu Lương cùng Mục Phương liếc nhìn nhau một cái, bọn họ hiện tại bắt đầu nghiêm trọng hoài nghi động cơ Tiểu Tứ Tử tiến vào bắt hùng a, nhìn dáng vẻ này của hắn, hình như là muốn đem hùng bắt lại, sau đó chính mình dưỡng đi.



Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh phi lên ngọn cây, ở phía trên tìm kiếm, nhưng là nơi này cây cối um tùm, căn bản không nhìn được xa.



Thạch Đầu tâm không cam lòng không nguyện vào núi tìm, ngửi tới ngửi lui, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử, như là nói — không có…… Trở về đi, tối như mực có gì mà chơi?



Tiểu Tứ Tử kéo lỗ tai nó, “Bổn bổn, ngay cả hùng cũng tìm không được! Ngươi không phải là sợ tìm được hùng rồi thì đánh không lại nó?”



Cái gì?! Mí mắt Thạch Đầu nhảy lên, chân sau bắt đầu tìm kiếm, bất quá ngửi một trận, Thạch Đầu tựa hồ phát hiện có chút gì đó không thích hợp, liền đứng lại, ngẩng đầu nhìn trái liếc phải.



“Ân?” Tiểu Tứ Tử lại gần hỏi nó, “Thạch Đầu, có manh mối sao?”


“Chi chi chi chi!” Công trảo li kia tựa hồ nghe hiểu, vui mừng phấn khích kêu lên, chạy lại gần.



Thạch Đầu hung hăng chống đỡ Tiểu Tứ Tử đuổi nó — Tránh ra! Không được lại đây! Ta mới không cần ngươi đâu!



Công trảo li đáng thương hề hề đối Tiểu Tứ Tử quẩy đuôi — Ta cũng muốn đi theo ngươi, ta muốn thú Thạch Đầu nhà ngươi!



Tiểu Tứ Tử đem Thạch Đầu ôm chầm đến, đối công trảo li ngoắc ngoắc, công trảo li lập tức nhích lại gần, tiến đến bên cạnh Tiểu Tứ Tử, ngẩng mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, cọ cọ vào người hắn. Sau đó cúi đầu, cắn một ngụm bánh bột ngô trên tay Tiểu Tứ Tử, vươn đầu lưỡi liếm liếm tay Tiểu Tứ Tử.



Tiêu Lương có chút khẩn trương, Mục Phương một bên vỗ vỗ vai hắn, “Yên tâm, trảo li sẽ không nhận thức ăn trên tay của người lạ, trừ phi nó nhận ngươi là chủ nhân hoặc bằng hữu nó.”



“Như vậy a…” Tiêu Lương yên lòng một chút, đi qua ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ đầu công trảo li, trảo li vô cùng thân thiết cọ cọ hắn.



“Ghê gớm thật a.” Thanh Ảnh cũng chạy qua cọ cọ, sờ sờ đầu nó, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia, chúng ta cũng dưỡng nó?”



“Ân.” Tiểu Tứ Tử vừa lòng đứng lên, vỗ đầu công trảo li, nói, “Ta quyết định dưỡng nó, về sau cùng Thạch Đầu thành thân, sinh ra một tiểu trảo li, sau đó tiểu trảo li lại sinh ra tiểu trảo li, về sau Tiêu Dao đảo nhất định sẽ có rất nhiều rất nhiều trảo li!”



Chi chi chi — Hai trảo li đồng thời kêu lên. Chính là công trảo li kêu — Thật tốt quá! Mà Thạch Đầu lại kêu — Ta mới không cần!



“Cẩn nhi, nếu muốn dưỡng, cũng phải đặt cho nó cái tên đi.” Tiêu Lương đề nghị.



Tiểu Tứ Tử sờ sờ cằm, suy nghĩ, “Ân, nếu muốn xứng với Thạch Đầu…… Thạch Đầu Thạch Đầu…… Vậy kêu là Tiễn Tử đi.” (Thạch Đầu – tảng đá, Tiễn Tử – cây kéo)



Mọi người hai mặt nhìn nhau, cùng gật đầu, ân, Tiễn Tử tên này đáng yêu.



Tiểu Tứ Tử vừa lòng, vỗ vỗ đầu Tiễn Tử, “Về sau gọi ngươi là Tiễn Tử nga!”



Tiễn Tử nheo lại ánh mắt, cái đuôi vừa rồi còn hưng phấn mà quơ qua quơ lại giờ hạ xuống, có chút vô lực nhìn Tiểu Tứ Tử — Ta tốt xấu gì cũng là một trảo li vương anh tuấn tiêu sái, như thế nào lại đặt tên là Tiễn Tử khó nghe như vậy nha?



Thạch Đầu ở một bên vui sướng khi người gặp họa — Xứng đáng!



Tiễn Tử đi qua cọ cọ, ngửi ngửi Thạch Đầu — Không quan hệ, gọi là gì cũng được!



Thạch Đầu hung hăng trừng mắt liếc nó, một cước đá văng.



Tiểu Tứ Tử vui vui vẻ vẻ nói, “Chúng ta xuống núi, tìm một nơi trụ lại, rồi còn tắm rửa cho Tiễn Tử nữa!”



………



Theo sau, mọi người xuống núi, mang theo Tiễn Tử, Hắc Ảnh cùng Bạch Ảnh đều choáng váng.



Xa xa trong xe ngựa, Công Tôn mở to hai mắt nhìn con trảo li khác, Triệu Phổ thì lại dựa vào trong xe mà ha ha cười.