[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 70 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
Khi mấy người Tiểu Tứ Tử tới đỉnh núi, thủ vệ Đường môn liền ngăn cản mọi người, thấy Gia Cát Đan Chân ở đó, liền cười nói, “U, huyện thái gia như thế nào lại đến đây?”
Gia Cát Đan Chân gật đầu, hỏi, “Đường lão phu nhân có ở trong phủ không, ta dẫn theo vài vị bằng hữu tới gặp người.”
“Có, lão phu nhân mấy ngày nay thân thể không được tốt lắm, không xuất môn.” Thủ vệ trông cửa cười ha ha nói, “Ngài chờ, để ta đi thông truyền cho ngài.”
Chờ thủ vệ đi rồi, Tiểu Tứ Tử từ người Thạch Đầu nhảy xuống.
“Cẩn nhi, đi một đoạn đường rồi có mệt không?” Tiêu Lương đỡ Tiểu Tứ Tử xuống, Tiểu Tứ Tử nhu nhu mông, nói, “Đừng lo, đúng rồi, Tiểu Lương Tử, Đường môn này quả thực ghê gớm a.”
Tiêu Lương nở nụ cười, thấp giọng nói, “Đường môn cũng không phải môn phái tầm thường, mà là một đại môn phái.”
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử cũng cười theo, cùng Tiêu Lương lặng lẽ nói chuyện.
Hoa Phi Phi một bên đưa tay vuốt cằm, nói khẽ với Mục Phương, “Tiểu Tứ Tử thật đáng yêu nha, Tiêu Lương quả có phúc khí.”
Mục Phương liếc trắng mắt, “Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã.”
Hoa Phi Phi không khỏi có chút cảm khái nói, “Ta cũng muốn có thanh mai trúc mã…… Mà không cần thanh mai trúc mã, chỉ cần cho ta một tình nhân xinh đẹp cũng được rồi a.”
Mục Phương có vài phần khinh thường nhìn hắn, cười lạnh, “Như thế này đi, đợi lát nữa nhìn thấy Đường môn tứ công tử, ngươi xem thử có vừa mắt hay không?”
Hoa Phi Phi nheo mắt lại, hung hăng liếc Mục Phương, cắn răng, “Tìm cái *** tặc so với bệnh liệt dương cũng hảo hơn!”
“Ngươi!” Mục Phương bước lại, dùng thanh âm nghiến răng nghiến lợi chỉ có Hoa Phi Phi mới có thể nghe thấy, “Ngươi con mẹ nó còn dám nói lão tử không cử, lão tử liền lợi hại cho ngươi xem!”
Hoa Phi Phi liếc mắt khinh thường, nhỏ giọng thầm nói, “Lần sau tìm lang trung cấp cho ngươi ít thuốc tăng lực gì đó.”
Mục Phương xoay mặt sinh khí, tử yêu nghiệt này quả thực đáng ghét!
Thạch Đầu cùng Tiễn Tử lúc này cũng đang hết nhìn đông lại ngó tây, Tiểu Tứ Tử liền đưa tay vỗ vỗ đầu hai chúng nó, thấp giọng, “Thạch Đầu, Tiễn Tử, các ngươi lát nữa phải ngoan có biết không, không được không biết lễ phép!”
Thạch Đầu liếc mắt nhìn Tiễn Tử, có chút khinh thường — Ta thấy tên Tiễn Tử này, không chút nào giống tiểu hài tử lễ phép a.
Tiễn Tử vô cùng thân thiết dùng chân trước cọ cọ Thạch Đầu — Thạch Đầu, ta sẽ ngoan.
Hoa Phi Phi ở một bên nhìn nhìn bộ dạng của Thạch Đầu cùng Tiễn Tử, vươn tay vỗ vỗ đầu Tiễn Tử, cười nói, “Tiễn Tử a, muốn theo đuổi người ta, ngoài lấy lòng ra, còn phải biểu hiện khí phách nam tử a!”
Tiễn Tử nhăn mặt nhăn mũi, ngẩng đầu nhìn Hoa Phi Phi, giống như có chút khó hiểu.
“Đúng là gia sư.” Tiêu Lương nhẹ trả lời.
“Nga, kia thật đúng là danh sư xuất cao đồ.” Lão thái thái gật đầu, ánh nhìn Tiêu Lương cũng xem trọng hơn. Theo sau, lại thấy được Tiểu Tứ Tử đứng một bên, sửng sốt, lão phu nhân đầu tiên là nhìn hai con đại trảo li bên chân hắn một lát, giật mình, “Này không phải là trảo li sao? Đây chính là hi trân thế bảo a!”
Tiểu Tứ Tử cũng nhìn lão, tủm tỉm cười, “Đúng nha, lão bà bà.”
Đường phu nhân nhìn chăm chú Tiểu Tứ Tử một lúc lâu, sau lập tức nở nụ cười, ánh mắt nheo lại, thanh âm cũng ngọt hơn vài phần, cười hỏi, “U, ai vậy nha? Rất đáng yêu.”
Gia Cát Đan Chân cũng không giới thiệu thân phận tiểu vương gia của Tiểu Tứ Tử, chỉ đơn giản nói, “Vị tiểu anh hùng này là Công Tôn Cẩn, chính là người được hoàng thượng ban cho kim bài thần bộ, phụ trách tra án Ô Đầu lão quái lần này.”
“Nga…” Lão thái thái hơi gật đầu, cười nói, “Tiểu thần bộ thật sự là anh hùng xuất thiếu niên.”
Tiểu Tứ Tử có chút ngượng ngùng, “Lão bà bà, người gọi ta Tiểu Tứ Tử là được rồi.”
“Tiểu Tứ Tử…” Đường lão phu nhân mặt mày niềm nở gật đầu, cứ nhìn Tiểu Tứ Tử, càng nhìn càng cảm thấy thích, tâm nói, này đến tột cùng là đứa nhỏ nhà ai a, như thế nào lại dễ nhìn như vậy.
Mọi người nói chuyện một hồi, chợt nghe phía sau có người bẩm báo, nói rằng Ô Đầu lão quái đã đến.
Đường phu nhân gật đầu, chống quải trượng đứng lên, đối mọi người nói, “Các ngươi cứ đàm đạo đi, ta cũng không ở chỗ này cản trở nữa. Chờ hỏi rõ, có cái gì cần, thì tới tìm tựu thành ta, mọi việc a, lão thái bà ta cũng không đủ tinh lực để quản nữa.”
Tất cả mọi người gật đầu, tâm nói lão thái thái vẫn còn rất sáng suốt, cứ như vậy tránh được nhiều phiền toái.
Sau đó, Đường phu nhân rời đi, mọi người ngồi trong đại điện chờ, không lâu sau, thấy bức rèm hậu điện được vén lên, có một người đi đến.
Mọi người giương mắt nhìn, đều đổ một ngụm lãnh khí, chỉ thấy người đi vào là một thân khôi ngô, một đầu tóc rối bay, mấu chốt chính là khuôn mặt kia, thật là cùng hai chữ mãnh thú tương xứng.
“Mãng Lạc.” Thanh Ảnh có chút giật mình kêu một tiếng, Mãng Lạc ngẩng đầu nhìn lại hắn, đối hắn chắp tay, “Thanh Ảnh huynh đệ.”
“Các hạ thật là mãnh thú Mãng Lạc?” Tiêu Lương hỏi.
“Đúng vậy.” Mãng Lạc gật đầu.
Tiểu Tứ Tử cũng ngưởng mặt nhìn chăm chú Mãng Lạc, như là ngây dại, Tiêu Lương cọ cọ hắn, hỏi, “Cẩn nhi, như thế nào không nói gì?”
Tiểu Tứ Tử lúc này mới hồi phục tinh thần, nhẹ thở dài, nhỏ giọng nói với Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, hắn hảo uy vũ nha…… Ta muốn nếu trưởng thành mà có thể được như hắn thì thật là tốt rồi.”
Mọi người nghe được lời nói của Tiểu Tứ Tử xong, đều có chút vô lực……