[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 8 :

Ngày đăng: 16:48 19/04/20


Ở ngoài cửa tiếp nhận khai thông kiến thức xong, Tiêu Lương quay trở về phòng, chợt nghe tiếng nước ào ào đằng sau tấm bình phong truyền đến.



“Cẩn nhi?” Tiêu Lương vừa muốn chạy qua, chợt nghe Tiểu Tứ Tử kêu, “Không được lại đây!”



Tiêu Lương sửng sốt, đứng tại chỗ bất đồng, nhìn bình phong, “Làm sao vậy?”



Phía sau bình phong, Tiểu Tứ Tử thò nửa cái đầu ra, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lương, nhỏ giọng nói, “Ân…… Ngươi lấy cho ta một bộ quần áo.”



“Ách……” Tiêu Lương sửng sốt, nghĩ tới, Tiểu Tứ Tử trước kia tắm rửa cơ bản là Công Tôn đi theo, cho nên cũng sẽ chuẩn bị tốt quần áo cho hắn…… Hắn vừa mới trực tiếp nhảy vào bồn tắm, không lấy quần áo sạch sẽ a.



Tiêu Lương chỉ thấy đằng sau bình phong hiện lên hình dáng Tiểu Tứ Tử, hô hấp không tự giác mà ồ ồ lên, cái mũi vừa mới ngừng chảy máu lại có chút gì đó.



“Ách…… Quần áo.” Tiêu Lương mở bao quần áo của Tiểu Tứ Tử ra, tìm kiếm ở bên trong một chút, tìm ra một bộ áo trong mềm mại, do dự một chút, lại cầm thêm một tấm thảm lông dê lớn, nhưng động tác lại rất chậm, trong lòng bất ổn.



Bốn ảnh vệ nấp ngoài cửa cảm thấy lo lắng.



“Tiểu Lương Tử, cơ hội a, phải biết nắm chắc cơ hội a!”



“Chính là a, đem Tiểu Vương gia không mặc quần áo đi ra, làm cho chúng ta nhìn liếc một cái cũng được a!”



“Đúng vậy, Vương phi cùng Vương gia đều đang bận a, cho dù hiện tại ngươi làm cái gì, bọn họ cũng không rảnh để quản đâu a!”



“Chính là chính là, mau a!”



Bốn người ở bên ngoài gấp đến độ vò đầu bứt tai, nhưng Tiêu Lương lại ở nơi nào chần chờ, tâm hoảng ý loạn không biết bây giờ nên làm gì mới tốt. Lúc này, chợt nghe Tiểu Tứ Tử phía sau bình phong nói, “Tiểu Lương Tử nhanh lên, lạnh quá…… Hắt xì……”



Tiểu Tứ Tử thấy lạnh hắt xì một cái. Tiêu Lương vừa nghe tiếng Tiểu Tứ Tử hắt xì, cũng không nghĩ nhiều, cầm thảm liền trực tiếp chạy đến phía sau bình phong.



“Nha!” Tiểu Tứ Tử thấy Tiêu Lương chạy vọt vào đây, chính mình lại không mặc quần áo, thật ngượng ngùng a. Bất quá Tiêu Lương ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ ràng, mà dùng thảm lông dê nhẹ nhàng bao toàn bộ người Tiểu Tứ Tử. Sau đó bước đến ôm hắn, rồi bước nhanh ra gian ngoài, nhét vào trong chăn, hỏi, “Có lạnh hay không?”



Tiểu Tứ Tử vốn vừa tắm xong lại bị hấp hơi nóng hầm hập, bị gió lạnh thổi một cái là có chút lạnh, nhưng là thảm lông dê mềm mềm còn nóng hầm hầm, trùm lại trên người thật thoải mái, “Ân không lạnh.” Tiểu Tứ Tử chỉ cảm thấy ấm vù vù, hơn nữa Tiêu Lương còn nhét hắn vào trong chăn, thật kín.



Ôm ôm cái chăn, Tiểu Tứ Tử cảm thấy vừa mềm lại vừa ấm thực thoải mái, liền ngưỡng mặt nhìn Tiêu Lương tủm tỉm cười, “Tiểu Lương Tử, hảo khát nha.”
“Vương……” Thanh Ảnh sửng sốt.



Triệu Phổ khoát tay với hắn, Công Tôn cũng mặc kệ những người khác, đi đến bên giường ngồi xuống, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang nằm ngủ trong chăn. Đã một ngày không gặp, thật nhớ muốn chết, vươn tay nhẹ nhàng mà nắm lấy tay Tiểu Tứ Tử.



“Ân…” Tiểu Tứ Tử bị nắm tay đột nhiên liền hừ hừ hai tiếng, mê man nói thầm một câu, “Phụ thân.”



Trên mặt Công Tôn lộ ra ý cười, Tiêu Lương vỗ vỗ Công Tôn, ý bảo hắn bồi Tiểu Tứ Tử ngủ một lúc.



Công Tôn gật gật đầu, chui vào trong chăn, ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử tựa hồ là cảm giác được nhiệt độ cơ thể quen thuộc của Công Tôn, đầu liền tiến vào trong lòng Công Tôn, ôm Công Tôn cọ a cọ.



Tiêu Lương cùng Thanh Ảnh nhìn nhau, hai người lén lút mở cửa đi ra ngoài, Triệu Phổ ngồi vào bên giường, nhìn Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn ôm nhau cùng nhau nằm, có chút bất đắc dĩ lắc đầu.



Từ lúc còn nhỏ, Tiểu Tứ Tử vẫn là được ôm Công Tôn cùng nhau ngủ, sau đó Công Tôn với hắn chia ra hai phòng, mỗi người một gian, Tiểu Tứ Tử ở một mình một gian liền cảm thấy sợ, thường xuyên nửa đêm cầm gối đầu chạy tới cùng ngủ với Công Tôn. Dù sao cũng đã sống nương tựa vào nhau đến lớn, hai người tình cảm thâm hậu a.



Triệu Phổ nghe thấy có động tĩnh bên ngoài, liền cảm giác có người đang đứng trên nóc nhà bọn họ, tiếng bước chân rất nhỏ, chứng minh người này khinh công rất tốt, Triệu Phổ thu lại hơi thở. Lại thêm một lát sau, người nọ tựa hồ là xác định người phía dưới đã ngủ, liền nhẹ nhàng mà mở một miếng ngói……



Triệu Phổ vươn tay cầm lấy vỏ quýt mà Tiêu Lương vừa bóc ở đầu giường, nâng tay đối với kẻ đang chậm rãi mở mái ngói trên kia ném lên……



“A……” Một tiếng kinh hô nhẹ nhàng truyền đến, Triệu Phổ hơi hơi sửng sốt……… Nghe âm thanh, hình như là nữ nhân?



Lúc này, Tiêu Lương cùng Thanh Ảnh đã lên trên nóc nhà, chỉ thấy một hắc y nhân đã che mặt đưa tay ôm một bên mặt, xoay mặt nhìn bọn họ.



“Người nào?” Tiêu Lương thấy người nọ xoay người bỏ chạy, liền thả người bay đuổi theo. Qua hai chiêu sau, Tiêu Lương phát hiện người này công phu bình thường, nhưng khinh công lại cựa cao. Hơn nữa thân thể lại mềm dẻo lạ thường, như là luyện qua nhu công, nhất thời không thể bắt được.



Lúc này, Xích Ảnh cùng Hắc Ảnh, Bạch Ảnh cũng theo đi lên, người nọ thấy trước mắt càng lúc càng nhiều người, chính là giơ tay lên, nháy mắt, một mảnh bột phấn màu đen tản ra.



Tiêu Lương cùng bốn ảnh vệ lo lắng có độc, nhanh chóng né tránh, hắc y nhân kia liền thừa cơ hội mà tẩu thoát.



Thấy người đi xa, Thanh Ảnh hỏi, “Có muốn đuổi theo không?”



Tiêu Lương hơi hơi khoát tay chặn lại, cười lạnh, “Ta biết nàng là ai!”