[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 87 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
Trong hỉ đường, nơi nơi đều rực lên sắc đỏ của hỷ tự, Công Tôn cùng Triệu Phổ ngồi giữa sảnh đường, nhìn Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương cầm tay nhau đi đến, phía sau là Mục Phương cùng Hoa Phi Phi cũng tay trong tay đi đến, sau cùng là Thạch Đầu cả người bị phủ khăn lụa màu đỏ, loạng choạng đi vào đến.
Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tứ Tử trên mặt đỏ bừng, tràn đầy vui thích, trong lòng mặc dù không muốn nhưng cũng vì hắn mà cao hứng, dù sao cùng Tiêu Lương từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mến nhau lâu như vậy, lần này coi như là được như mong muốn rồi.
Triệu Phổ cũng cao hứng, nhưng càng cao hứng hơn chính là hắn vừa bài trí lại gian phòng của hắn cùng Công Tôn, hơn nữa hôm nay Công Tôn cũng mặc hỉ phục màu đỏ, haha, nói không chừng có thể hưởng thụ một chút lạc thú động phòng lần thứ hai a! ( tui khoái Phổ ca chỗ đó đó =]])
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương tay trong tay đi đến nội đường, cả ba cặp đôi đều đứng ở giữa, Thanh Ảnh liền hô to, “Nhất bái cao đường!” ( =]]]]]]]] đọc khúc này mà nhớ đến khi nhỏ coi bộ phim của Trung bà thuyết minh người Việt nói “ Phu thê giao bái” thành “ Vợ chồng lạy nhau” =]]] lúc đó cười mún nổ ruột *lảm nhảm*)
Xích Ảnh đạp hắn một cước, “Nhất bái thiên địa a!”
“Vậy sao?” Thanh Ảnh hoảng hốt.
Tiểu Tứ Tử bọn họ cười tủm tỉm, quỳ xuống bái thiên địa, sau đó cúi đầu với Triệu Phổ và Công Tôn, Mục Phương và Hoa Phi Phi cha mẹ đều mất sớm, tuy rằng tuổi tác không kém bao nhiêu, nhưng Triệu Phổ và Công Tôn xem như là trưởng bối, liền cùng nhau bái lạy, Thạch Đầu cùng Tiễn Tử chỉ là vẫy vẫy cái đuôi, không biết đám người kia vừa làm gì.
Triệu Phổ và Công Tôn cùng nhau khoan khoái uống bốn chén trà rồi đưa bốn phong lì xì, sau đó để cho ba đôi cùng nhau đối bái.
Chờ hoàn tất lễ, mọi người ngồi xuống cùng nhau dùng bữa.
Bàn đồ ăn thịnh soạn, tay nghề Mục Phương mọi người đều tán thưởng, thích thú mà ăn.
Đợi cơm no rượu say, Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử qua nhỏ giọng dặn dò vài câu, Tiểu Tứ Tử tiếp nhận một bình nhỏ từ Công Tôn, mặt hồng hồng gật đầu, tiếp đó, Công Tôn cũng đưa cho Hoa Phi Phi một bình nhỏ, Hoa Phi Phi cười hắc hắc, liếc Mục Phương một cái, nhìn đến nỗi Mục Phương cảm thấy lạnh cả cổ.
Tiểu Tứ Tử cầm bình nhỏ trong tay, Công Tôn vừa nói với hắn, đây là dược cao, dùng cho thời điểm kia, nếu không Tiểu Lương tử sẽ bị thương, nghĩ đến đây, Tiểu Tứ Tử liếc nhìn Tiêu Lương, thấy Tiêu Lương đang mỉm cười nhìn hắn, nhịn không được lại đỏ mặt thêm một chút.
Triệu Phổ lắc đầu, tâm nói, nói đến việc kia mà đỏ mặt thì chỉ có ở mặt dưới.
Sau hôn lễ, lưu lại một đám hạ nhân tiếp tục uống rượu, nói chuyện phiếm, các đôi phu phu thì đều đi vào động phòng.
Phòng tân hôn của Tiểu Tứ Tử ở phía đông, phòng Thạch Đầu cùng Tiễn Tử ở giữa, còn phòng của Hoa Phi Phi và Mục Phương ở phía tây, bố trí trong phòng rất thích hợp cho việc vui này. Công Tôn rất muốn trộm nhìn phòng tân hôn của Tiểu Tứ Tử qua khe cửa, bất quá Triệu Phổ nói này xác định xem xong rồi sẽ bị đau mắt hột, đem Công Tôn khiêng lên đi về phòng của bọn họ.
Công Tôn vừa nhìn thấy cả phòng mình ở đỏ rực hỷ tự chỉ biết đại sự không ổn, xoay người muốn chạy khiến Triệu Phổ phải đến chắn ở cửa. Triệu Phổ cười đến mức lệch cả miệng, “Thân ái, chúng ta tái động phòng một lần đi! Ha!” ( Phổ ca tiến lên *đốt pháo*)
…
Tiểu Tứ Tử sau khi vào phòng, trước chạy đến bên tường, cầm lấy bức họa trên tường, làm cho Tiêu Lương ù ù cạc cạc, đi đến nhìn, nguyên lai trên tường có một cái động, Tiểu Tứ Tử đang nhìn gian phòng kế bên của Thạch Đầu và Tiễn Tử… Hắn còn đang nghĩ đến Bố Bố.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương đem bức tranh buông xuống, lại đem vách tường ngăn lại, “Như thế nào động phòng còn có tâm tư xem người khác?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, nhỏ giọng nói, “Ta sợ Tiễn Tử bổn bổn, sẽ không…”
Hai người đang lúc nói chuyện, chợt nghe cách vách vang lên tiếng ‘chi chi chi chi’.
“Ai nói ta gạt người?” Mục Phương giở trò, nơi ấy đã cùng hợp một chỗ với nhau, còn xoay người một cái.
“A!” Hoa Phi Phi hoảng sợ kêu một tiếng, lại nhìn, chính mình thế nhưng lại ngồi ở trên người Mục Phương, vươn tay hung hăng đánh, “Hỗn đản, lão tử đánh chết ngươi!”
Mục Phương động hai cái, bất đắc dĩ cho rằng tư thế này đúng là đi vào càng sâu,Hoa Phi Phi khó chịu kêu hai tiếng, mềm nhũn dựa vào Mục Phương, không thể động đậy, càng nghĩ càng ấm ức, mở miệng cắn, “Ngươi cái tên không có chữ tín, lão tử ngày mai muốn hưu ngươi.” ( hưu = thôi,,em nó muốn bỏ chồng đấy ạ)
Mục Phương nhưng là cố tình gia tăng số lần động, đem tên Hoa Phi Phi vừa nháo vừa ầm ĩ khi dễ một trận, thẳng đến khi cố họng hắn không còn lên tiếng được nữa, cũng không có khí lực náo loạn hùng hùng hổ hổ nữa. Mục Phương nhìn thấy thật là tình thú, trở mình một cái, tái chiến.
“Nha!” Tiểu Tứ Tử sợ hãi kêu một tiếng, Tiêu Lương vói ngón tay vào, lại thêm dược cao lành lạnh, một cỗ cảm giác khác thường làm cho sắc mặt hắn đều đỏ, vùng lên, “Tiểu Lương tử, ngươi quá đáng nha, đâu có cho ta ở mặt trên!”
Tiêu Lương cúi đầu hôn lỗ tai Tiểu Tứ Tử, cắn cắn phần thịt nơi trái tai, lại cắn tiếp cái má phấn nộn, cái cằm nhọn, lại một đường hôn xuống, ở trên cổ liếm liếm hôn hôn, làm cho Tiểu Tứ Tử lăn qua lộn lại, nhột nhột khó chịu, bực bội cũng không phải, chính là tâm hoảng ý loạn a.
Tiêu Lương thấy thời cơ không sai biệt lắm, bản thân cũng thật sự không có cách nào khác, liền thấp giọng gọi một tiếng, “Cẩn nhi, ta vào nha.”
Tiểu Tứ Tử vẫn còn ngốc hồ hồ hỏi, “Vào làm sao… A!
Tiểu Tứ Tử đau đến kinh hô một tiếng, khóe mắt lệ bắt đầu trào ra, sau đó liền ủy khuất mà khóc, “Đau chết a!”
Tiêu Lương tuy rằng đã rất cẩn thận, nhưng vừa mới vào trong, vô luận như thế nào đều là đau, thấy Tiểu Tứ Tử khóc, nhanh chóng hống hắn, “Cẩn nhi, lập tức không đau, động rồi sẽ không đau.”
“Ngươi gạt người.” Tiểu Tứ Tử vểnh miệng, lệ đảo quanh tròng mắt, nhỏ giọng nói, “Đau muốn chết.” Nói xong, đã nghĩ đến việc di chuyển, hắn đây vừa mới động một chút, Tiêu Lương nhưng là vui sướng nói không nên lời, thiếu chút nữa không cầm được, hai tay ôm Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương còn nghiêm túc nói, “Cẩn nhi, ta nhịn không được!”
Tiểu Tứ Tử liếc trắng mắt, có chút tức giận mà nhỏ giọng nói thầm, “Nhịn không được phải đi nhà xí sao, chịu đựng đối với thân thể không tốt.”
Tiêu Lương nở nụ cười, bộ dáng Tiểu Tứ Tử trước nay chưa từng trêu người như vậy, cũng không nói thêm cái gì, bổ nhào lên, vừa hôn lên mặt vừa theo động tác mà tiến sâu vào. Tiểu Tứ Tử thoạt đầu còn cảm thấy có chút đau, hừ hừ vài tiếng, mắng Tiêu Lương là hỗn đản, nhưng về sau đã cảm thấy dường như không còn khó chịu, sau đó nữa liền nhịn không được mà rên rỉ, tiếp đó nữa, Tiểu Tứ Tử vựng vựng hồ hồ, bị Tiêu Lương làm cho cảm giác lên đến chín tầng mây. ( ==’ tui ghét bà Nhã có nhiêu đây thôi đó)
Vài canh giờ sau, huyên náo tại Tiêu Dao đảo hoàn toàn im ắng trở lại.
Trong phòng Triệu Phổ và Công Tôn, Triệu Phổ đem Công Tôn tắm rửa sạch sẽ, ôm hắn về giường nằm xuống, Công Tôn mệt đến mơ mơ màng màng, nhưng vẫn là nghĩ đến Tiểu Tứ Tử, nói mớ, “Tiểu Tứ Tử, phải ở mặt trên!”
Triệu Phổ lắc đầu, ở thái dương hắn hôn một cái, sau đó tiến vào giấc ngủ. ( ^^ Phổ ca lúc này dịu dàng nhất)
Trong phòng Hoa Phi Phi và Mục Phương, hai người này thân thể đều hảo, hơn nữa Mục Phương ngày thường bởi vì có chút cấm dục, thời điểm buông thả đặc biệt dọa người, Hoa Phi Phi bị hắn chọc giận, vừa giận vừa ấm ức, mắng hắn vài câu, liền làm cho hắn tiếp tục khi dễ, hiện tại cũng ở trong chăn mềm không còn chút sức lực, Mục Phương ôm hắn, chuẩn bị ôm hắn đi tắm.
Thạch Đầu và Tiễn Tử hai đứa cũng đã nằm mềm nhũn nằm trên đệm mà ngủ, Thạch Đầu tựa vào ngực Tiễn Tử, chi trước Thạch Đầu khoát lên đầu Tiễn Tử, trong mộng, Thạch Đầu sinh cho hắn rất nhiều rất nhiều tiểu trảo ly bảo bảo cực kỳ khả ái.
Trong phòng Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương, Tiểu Tứ Tử được Tiêu Lương đặt vào trong nước nóng, ngâm rửa sạch sẽ, ôm ra thả lại trên giường, Tiểu Tứ Tử lúc này cũng đã sớm ngủ say, dường như vẫn còn lẩm bẩm bất mãn, rì rầm mà nói, “Phụ thân gạt người… Ta muốn ở mặt trên!”
Tiêu Lương mỉm cười, hôn lên miệng hắn, thả người vào giấc ngủ. ( So sweet)