[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ
Chương 93 :
Ngày đăng: 16:48 19/04/20
Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương bọn họ dưới sự hướng dẫn của lăn cầu đạo tặc Vu Đức Dương, đi đến nơi sâu bên trong cánh rừng, liền nhìn thấy ở nơi này có một căn nhà nhỏ, tuy đơn sơ nhưng lại rất ấm áp, Vu Đức Dương la to, “Uy, đều đi ra a!”
Không bao lâu, có nhiều người từ trong nhà đi ra, nhìn bọn Tiểu Tứ Tử phía sau Vu Đức Dương một chút, có phần cảnh giác.
“Bọn họ là đến tra chuyện của đại ca.” Vu Đức Dương thuận miệng đáp một câu.
Sau đó, Tiểu Tứ Tử chỉ thấy đám người kia sắc mặt khẩn trương mà tụ lại, Mục Phương khẽ nhíu mày, sau khi nhìn nhận một chút, tiến đến bên tai Tiểu Tứ Tử nói, “Tiểu Tứ Tử, này đều là phạm nhân triều đình truy bắt.”
“Thật sự?” Tiểu Tứ Tử kinh hãi, Tiêu Lương cũng sửng sốt, hỏi, “Chẳng lẽ đây là đạo tặc Mạc Bắc… Như vậy, đại ca Uông Huyễn của bọn họ…”
“Đại ca của ta chính là Huyễn Ảnh đạo tặc mà mọi người hay gọi.” Một câu nói của Vu Đức Dương, đem hết thảy nghi hoặc của bọn Tiểu Tứ Tử trở nên minh bạch, này mọi người mới hiểu được, khó trách có thể bày ra loại tình huống làm người nghe kinh sợ thế, nguyên lai chính là Huyễn ảnh đạo tặc trong truyền thuyết.
Sau cùng, Tiểu Tứ Tử tỉ mỉ hỏi mọi người về những việc từng trải của Uông Huyễn và đặc thù của hắn, hơn nữa còn ghi chép cẩn thận từng cái, cho rằng đây là manh mối trọng yếu, có thể quay về giao cho Cửu Cửu. (phần này ta không hiểu sao lại là hỏi về Vu Đức Dương, nếu tra về Uông Lam thì phải hỏi về Uông Huyễn chứ (__ ____???))( Theo ta thì chổ này nên để là Uông Huyễn mới đúng hơn,,có nghĩa là hỏi thăm về sự tình của Uông Huyễn để tìm thêm manh mối. Bản gốc và QT để là Vu Đưc Dương nhưng bọn ta sẽ sửa lại là Uông Huyễn nhá ^^)
————
Không đề cập đến Tiểu Tứ Tử chờ ở trong rừng cùng mấy người đạo tặc hỏi thăm tình hình, lại nói đến hai ảnh vệ cùng Thạch Đầu đang ngây ngô chờ ở khách ***.
Thạch Đầu không có Tiểu Tứ Tử bên cạnh cảm thấy hảo buồn, hơn nữa thân thể đặc biệt nặng nề cũng không thoải mái, do đó cứ xoay quanh trong phòng, Bạch Ảnh ra ngoài nghe ngóng tin tức, Hắc Ảnh bất đắc dĩ đối Thạch Đầu nói, “Thạch Đầu a, tiểu tổ tông, ngươi đừng có xoay quanh nữa, đầu ta đều choáng đến sắp hôn mê cả rồi.”
Thạch Đầu bất mãn chi chi hai tiếng, lúc này… cảm giác mặt đất tựa hồ có chút chấn động.
“Chi chi!” Thạch Đầu kêu to, bổ nhào sang đè trên người Hắc Ảnh – Chạy mau Hắc Ảnh, động đất a! (sao ta cứ có cảm giác là Thạch Đầu ăn đậu hủ A Hắc nhở? =)))
Hắc Ảnh bị Thạch Đầu đè ép lên, ruột gan thiếu chút nữa trào cả ra, dở khóc dở cười nhìn Thạch Đầu, “Thạch Đầu…muốn chết ta, hảo nặng a, mau xuống!”
Thạch Đầu đi xuống, Hắc Ảnh đi đến bên giường, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy cách đó không xa bụi đường mù mịt, chỉ nhìn ra được một đại đội nhân mã đang tiến đến nơi đây. Lúc này, đại môn bị đẩy ra, Bạch Ảnh vọt vào nói, “Hắc Ảnh, Nguyên soái đến!”
“Có hạ doanh trại luôn không?” Hắc Ảnh hỏi, “Không xong, tiểu Vương gia còn chưa có trở về, nếu để Vương phi biết đã đi Thung lũng quỷ Hắc Phong, không phải sẽ liều mạng cùng chúng ta a?”
Bạch Ảnh cũng rụt cổ, “Hiện tại đang hạ trại, ngươi mang Thạch Đầu đi trước, ta đi tìm người.” Nói xong, Bạch Ảnh nhanh như chớp bỏ chạy.
“Uy!” Hắc Ảnh gấp đến độ đứng thẳng, tâm nói ngươi cái tên Bạch Ảnh đáng chết rất nhanh trí a, các ngươi đều chạy cả, lưu lại ta bị ăn mắng!
Da Luật Chân biến sắc, tâm nói Triệu Phổ ngươi thật lợi hại, loại chuyện này cũng biết, liền cười nói, “Ngôi vị Hoàng đế truyền lại cho hoàng huynh ta, đó là nguyện vọng của phụ hoàng, ta không khả năng làm trái, bất quá cùng huynh trưởng mình tranh đoạt vương vị Liêu quốc, chẳng bằng đến tranh đoạt lãnh thổ Đại Tống, có đúng hay không? Hơn nữa phải nói đến hoàng đế các ngươi ngu ngốc vô năng, tướng lĩnh không chịu được một kích, không bằng để người Liêu chúng ta đến thống trị đi, đến lúc đó ta nhất định Hán Liêu một nhà mà đối xử bình đẳng, để người dân an cư lạc nghiệp.”
Triệu Phổ có vài phần khinh thường mà cười, đảo mắt thấy được phía sau Da Luật Chân cách đó không xa, có một chiến mã màu trắng, một người tuổi còn trẻ đang ngồi ngay ngắn, mặc ngân giáp, sắc mặt ngưng trọng.
Triệu Phổ lạnh lùng gật đầu nói, “Ngươi chính là Uông Huyễn?”
Uông Huyễn ngẩng đầu nhìn Triệu Phổ, nghiến răng nghiến lợi, “Triệu Phổ!”
Triệu Phổ lắc đầu nói, “Uông gia bất hạnh sinh ra nghiệp chướng, lão Tướng quân cả đời vì quốc gia dân chúng mà không tiếc chết trên chiến trường, ngươi thế nhưng vì tư dục cá nhân mà chạy đến nương nhờ Liêu quốc, đem tính mạng nghìn nghìn vạn vạn bách tính Đại Tống xem nhẹ, ngươi có tư cách gì nói ngươi là người của Uông gia, sau khi ngươi xuống dưới, còn có mặt mũi gặp người Uông gia cả đời trung liệt?”
Vẻ mặt Uông Huyễn biến hóa, nói, “Triệu Phổ, ngươi ở nơi này ít giả nhân giả nghĩa, ngươi lừa đời lấy tiếng, hại chết người trung lương của Đại Tống ta, ta cùng ngươi không đội trời chung, một nhà Triệu thị các ngươi vì giang sơn chính mình, hại chết bao nhiêu trung thần lương tướng, chính ngươi rõ ràng nhất.”
Triệu Phổ bất đắc dĩ lắc đầu, tâm nói Uông Huyễn cũng không có nói sai, đám hoàng thân quốc thích vì địa vị chính mình, đích thật giết không ít ngươi tốt, bất quá hắn cũng không có biện pháp, dù sao hắn cũng không hại qua.
“Uông lão tướng quân chết cùng ta không quan hệ.” Triệu Phổ chính là thản nhiên nói, “Ngươi không tận mắt chứng kiến, thì chưa chắc là sự thật… Tin hay không cũng được, ta chỉ muốn nói, đại trượng phu dám làm dám chịu, ân oán phân minh, ngươi hận là họ Triệu ta, vậy thì chỉ tìm họ Triệu ta khiêu chiến, sợ đông sợ tây tìm người Liêu làm giúp đỡ, sát hại bách tính thiên hạ, dựa vào điểm này, ngươi sẽ không như họ Triệu… Tự giải quyết cho tốt đi.”
Da Luật Chân quan sát Uông Huyễn, thấy hắn tựa hồ trên mặt có chút xấu hổ, liền nói, “Uông Tướng quân, ngươi đừng nghe hắn mê hoặc lòng người, đó là hắn sợ hãi, thù giết cha không đội trời chung.”
Uông Huyễn gật gật đầu, không nói gì.
“Đúng rồi, Cửu Vương gia.” Da Luật Chân cười, đối Triệu Phổ nói, “Hai mươi vạn binh mã Đại Tống kia, đều bị vây trong thạch thành đã nhiều ngày, ngươi nếu không nhanh chóng cứu bọn hắn, nói không chừng sẽ chết đói…” Nói xong, xoay người mang theo người trở vào thành. Vào trước đại môn, quay đầu nhìn Tiểu Tứ Tử cười, nói “Tiểu Vương gia, trong thạch thành hảo ngoạn, ngươi nếu có hứng thú thì tới tìm ta, ta mang ngươi đi chơi.
Tiểu Tứ Tử tức giận trừng hắn, đưa tay nắm lấy tay Tiêu Lương nói, “Tiểu Lương Tử, lần sau bắt được hắn, hung hăng đánh hắn một chút!:
Tiêu Lương gật đầu, sờ đầu Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn nhìn Triệu Phổ bên cạnh hỏi, “Thế nào?”
Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, “Đích thực rất đáng đánh.”
* Cõng rắn cắn gà nhà: người mình giúp người ngoài làm việc hại đến người của mình