Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 13 :

Ngày đăng: 16:42 18/04/20


CHƯƠNG 13



Lăng Chính Trung chuẩn bị tan sở, chuyện xảy ra tối hôm qua làm hắn không có cách nào tập trung vào công việc, cả ngày đều nghĩ đến Hướng Thiên, dù thế nào cũng phải nói cho rõ ràng, nhưng mà nên nói thế nào?



Hướng Thiên, tối hôm qua chỉ là một việc ngoài ý muốn, anh coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra đi!



Lời này nghe như hắn lợi dụng người ta í, hắn là người bị hại mờ.



Hơn nữa, sao chưa từng xảy ra được cơ chứ? Không thể nhá, huống chi hôm qua cũng không tồi mà, hơn nữa hắn rất thích Hamster, cho nên lâu lâu một lần cũng không sao, chỉ cần hắn không nằm dưới là được.



Hướng Thiên, tôi không phản đối chuyện ấy, nhưng mà nếu anh yêu tôi hãy đồng ý nằm dưới còn không không cần bàn nữa!



Nói như vậy cũng không đúng, đây là uy hiếp mà, hơn nữa dù Hướng Thiên không ở cùng với hắn nữa thì hắn cũng chả mất gì.



Thật sự không sao chứ? Hình như không phải.



Hướng Thiên, nếu như hai người có ý với nhau, tôi không phản đối chuyện chúng ta tiếp tục, nhưng hai người yêu nhau nên nhường nhịn lẫn nhau đúng không? Cùng lắm thì tôi ba năm bảy, anh hai tư sáu, Chủ Nhật mình bốc thăm, quyết định vậy được không?



Tôi van tôi, đâu phải ra chợ mua đồ hả, sao lại trả giá chớ, nếu nói như vậy Hướng Thiên không đá bay hắn mới là lạ.



Ông trời ơi, ai tới giúp con đi? Con mặc dù đi qua ko ít tình trường nhưng đây là lần đầu tiên vướng phải đàn ông nha~



Tới gần cửa nhà, thấy trong nhà mở đèn sáng, Lăng Chính Trung lại cảm thấy đau đầu.



Trong phòng rất im lặng, không có hương thức ăn thơm ngào ngạt quen thuộc, trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn chùm, Hướng Thiên lẳng lặng ngồi trên ghế salon ngay bàn trà, hình như đang đợi hắn về.



Không khí lạnh lùng làm lửa giận Lăng Chính Trung kiềm nén nay lại bốc lên.



Hướng Thiên muốn làm gì? Tối hôm qua người bị đè là hắn mà, mặc dù hắn cũng có chút thích thú nhưng hắn là người bị hại mà, hắn còn chưa nói lời nào sao đầu sỏ hại người lại chưng mặt giận ra, thậm chí không nấu cơm chiều, có phải muốn đổ hết tội cho hắn không?



-Tôi đã trở về!



Tâm tình bực dọc, lời nói cũng không nhẹ nhàng, Lăng Chính Trung gầm một câu, ném cặp táp cùng áo khoác lên ghế salon.



-Chính Trung, tôi muốn nói chuyện với anh.



Hướng Thiên nhẹ giọng nói.



-Nói chuyện gì?



Lăng Chính Trung ngồi đối diện Hướng Thiên.



-Về việc tối hôm qua anh bị người khác chuốc thuốc…



-Đừng nhắc chuyện đó! Tôi không muốn nghĩ tới!



Lăng Chính Trung lập tức trả lời.



Hướng Thiên không nói thì thôi, nói tới Lăng Chính Trung tức càng bạo, mọi chuyện rối rắm thành như vầy tất cả đều là do con ả Lâm Xảo Nhã gây ra, một đời oanh liệt của hắn bị người chuốc thuốc, con đàn bà khốn kiếp! Hắn sẽ không tha cho ả!



Hướng Thiên hiểu lầm ý Lăng Chính Trung, anh im lặng trong chốc lát chậm rãi nói:



-Chính Trung, nếu ngay từ đầu tôi biết anh nghĩ như vậy, tôi sẽ không làm với anh!



Cái gì? Sẽ không làm với hắn? Nói gì vậy? Anh xem Lăng Chính Trung tôi là thứ gì, làm hắn xong rồi hối hận à.



Lăng Chính Trung lửa giận bừng cháy, hắn cười lạnh nói:



-Xin lỗi, tôi hại anh có phải không?



-Ý anh là gì?



-Chính là như thế! Hướng Thiên, anh cảm thấy mình bị hại sao? Anh ăn của tôi, ngủ của tôi, tối hôm qua làm luôn cả tôi, tôi còn chưa nói gì anh còn ở đây kêu ca oan ức! Nếu anh thấy tôi nợ anh, cảm thấy tôi hại anh, anh có thể lập tức rời đi, tôi rất hoan nghênh, tôi không sợ nơi này thiếu người đâu!



Hướng Thiên thần sắc lại càng ảm đạm.



Kỳ thật đồ đạc đã thu dọn hết rồi, chỉ là mang chút hy vọng chờ Lăng chính Trung trở về, muốn hỏi xem những lời hắn nói hôm nay có thật hay không, nhưng đối phương không muốn nhắc lại, thậm chí còn muốn anh nhanh chóng cút đi, vậy anh còn lưu luyến ở lại đây làm gì? Còn muốn níu kéo gì chứ?
Này này, hắn thối nát dữ vậy sao?



Nếu không phải vì hắn đang có chuyện nhờ vả vị anh họ này, hắn đã cúp máy từ lâu rồi.



-Anh biết không? Khi Hướng Thiên học trung học từng thích một nam sinh, len lén viết thư tình cho thằng đó, ai ngờ thằng khốn đó không chỉ đọc bức thư ấy trước mặt mọi người mà còn cười nhạo Hướng Thiên đồng tính luyến ái. Sau đó Hướng Thiên không bày tỏ với ai nữa, thông minh cùng sắc sảo những lúc phá án thôi, kinh nghiệm yêu đương như tờ giấy trắng, tôi biết cậu ấy rất quan tâm anh, nếu không sẽ không giúp anh như vậy nhưng anh lại làm tổn thương cậu ấy…



Là thằng nào có gan cười nhạo Hướng Thiên, ông đây nhất định dần nó nhừ tử!



Hắn thương hại Hướng Thiên? Người bị đè là hắn nha, lúc đó nói mấy câu khó nghe cũng là chuyện bình thường mà…



Không ngờ Hướng Thiên vẫn âm thầm giúp hắn, người kia nha, cái gì cũng giấu trong lòng không chịu nói sao?



-Hướng Thiên muốn quay về Canada, anh Lăng, nếu như không có ý thì đừng tìm nhau nữa chỉ khiến hai người đau khổ…



Cái gì? Đi Canada? Tình nhân cãi nhau thôi mà, anh có gan chạy trốn sang Canada hử? Trong nước chạy không đủ giờ muốn chạy ra nước ngoài?



Nhịn cơn tức xuống, Lăng Chính Trung hỏi:



-Tại sao anh ấy muốn đi Canada?



-Anh nghe không hiểu tôi nói hả? Tôi nói cậu ấy muốn quay về Canada, chứ không nói cậu ấy đã đi Canada?



-Khác nhau sao?!



Bây giờ còn dám nói hắn không hiểu tiếng người!



-Nhà Hướng Thiên ở Canada, không phải tôi từng nói với anh nhà cậu ấy mở một nhà hàng Trung Hoa sao?



-Hả!



Sở Phong từng nói với hắn là nhà Hướng Thiên mở nhà hàng, nhưng có ai nghĩ là ở Canada đâu? Không được, phải giữ anh ấy lại, ra nước ngoài rồi khó tìm người lắm.



-Địa chỉ nhà Hướng Thiên!



-Anh Lăng, hay là anh…



-Đừng để tôi nói một câu đến ba lần, được không?!



Lăng Chính Trung rống một tiếng làm người đầu dây bên kia lật đật nói ra địa chỉ, còn ân cần dặn dò rằng hôm nay Hướng Thiên được nghỉ, nhất định đang ở nhà.



Lăng Chính Trung cúp máy bỏ chạy ra ngoài, không quan tâm đến Nhạc Hoa hỏi hắn đi đâu.



-Kính coong, kính coong, kính coong…



Lăng Chính Trung ấn chuông liên tục.



Lăng Chính Trung rất ít khi sang nhà người khác, hắn chưa bao giờ có cảm giác thấp thỏm chờ trước cửa nhà như vậy, lại lo Hamster không có nhà, lại lo anh ấy có nhà nhưng không mở cửa…



-Kính coong, kính coong, kính coong…



Lăng Chính Trung ấn chuông nửa ngày vẫn không thấy ai ra mới chịu ngừng lại, bên trong im ắng, chắc là Hướng Thiên không có nhà.



Rõ ràng hồi nãy Sở Phong nói hôm nay Hướng Thiên nghỉ làm mà, sao lại không có nhà? Bây giờ là giờ cơm trưa, chẳng lẽ ra ngoài ăn rồi?



Không tìm thấy người, Lăng Chính Trung uể oải hết sức, thất thểu lê bước xuống lầu, đang định ngồi chờ ở cửa nhà trọ. Ai ngờ hắn vừa xuống lầu đã thấy Hướng Thiên từ bồn hoa bên kia đi tới, bên cạnh anh ta còn có vị đại tiểu thư họ Phùng.



Tên Hamster chết dẫm, có gan đi hẹn hò với phụ nữ khác!



Ngọn lửa nhỏ trong lòng phụt một phát cháy bừng lên, hừng hực bốc cao.



Hai người bên kia không phát hiện Lăng Chính Trung đang giận điên lên. Bọn họ đứng bên bồn hoa nói gì đó, Phùng Nhan đột nhiên chồm lên hôn lên mặt Hướng Thiên một cái, sau đó cười vẫy tay với anh rồi xoay người rời đi.



Chướng mắt khiếp, nếu ngay cả chuyện này mà hắn còn nhịn thì hắn không phải họ Lăng nữa!



Lăng Chính Trung xiết nắm tay, chạy đến chỗ Hướng Thiên.