Bảo Hiểm Nhân Mạng
Chương 17 :
Ngày đăng: 16:42 18/04/20
CHƯƠNG 17
-Dừng tay!
Lăng Chính Trung nổi giận chạy đến bắt lấy tay Lâm Xảo Nhã đang vung cao:
-Cô quậy đủ chưa hả?
Nhìn thấy Lăng Chính Trung, Lâm Xảo Nhã lập tức tươi cười, vẻ mặt hung ác biến mất, phát ra tiếng ai oán:
-Chính Trung, lần trước chuốc thuốc anh là em sai, nhưng chỉ là bởi em yêu yêu anh mà, anh đừng giận em nữa được không?
-Cô Lâm, xin cô tự trọng, chuốc thuốc cũng được, đột nhập nhà cũng không sao, tôi không truy cứu, chỉ xin cô đừng làm phiền thư ký của tôi nữa!
Lâm Xảo Nhã sửng sốt, oan ức nói:
-Em không đột nhập nhà anh mà! Hôm đó em qua xin lỗi anh thôi, sao anh lại nghĩ em như vậy chứ!
Lăng Chính Trung cười lạnh nói:
-Cô Lâm, tôi vu khống cô hay không cô là người rõ nhất.
Hắn xoay người đỡ lấy Trình Tĩnh, hỏi:
-Cô không sao chứ?
Trình Tĩnh vội vàng nhặt mắt kính rơi xuống đất lên, đeo vào, nói:
-Không sao, tôi không bị gì…
Thấy trên khuôn mặt trắng nõn của Trình Tĩnh có dấu đỏ, sắc mặt Lăng Chính Trung đen lại.
Trước kia Lâm Xảo Nhã cũng từng đi đánh ghen Thẩm Mỹ Mỹ, nhưng dù sao Thẩm Mỹ Mỹ là bạn gái hắn còn Trình Tĩnh chỉ là đồng nghiệp, vô duyên vô cớ bị Lâm Xảo Nhã đánh chửi, làm Lăng Chính Trung không thể nén giận.
Hắn lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Xảo Nhã nói:
-Cô Lâm, tôi nói thẳng từ trước đến nay tôi chưa bao giờ thích cô, hơn nữa tôi đã có người yêu, nhưng không phải là Trình Tĩnh, xin cô sau này đừng làm phiền cô ấy nữa! Cô không thấy sao? Chúng ta không hợp, tại sao cô nhất quyết bám lấy tôi không tha?
Nụ cười trên mặt Lâm Xảo Nhã héo úa, oan ức nói:
-Chính Trung…
-Tại sao cô thích tôi? Đại gia cho cô leo rất nhiều mà, sao nhất định phải bám lấy tôi?
-…
Thấy Lâm Xảo Nhã không nói lời nào, Lăng Chính Trung thở dài nói:
-Cô Lâm, nếu như tôi trắng tay, cô còn thích tôi không? Tôi nghĩ chắc chắn cô sẽ không thích đúng không?
-Em…
Đúng là đại gia không thiếu nhưng Lăng Chính Trung vừa có học thức vừa xuất chúng hơn người. Nhưng Lâm Xảo Nhã biết, thành phần cao quý tuấn tú lịch sự này dù cô theo đuổi đau khổ như thế nào cũng với không tới, nay người ta đã nói thẳng như vậy, mặt cô dày đến cỡ nào cũng không thể tiếp tục được nữa rồi.
-Cô Lâm, cô về đi, làm lớn chuyện không có lợi cho ai cả.
Lâm Xảo Nhã không chịu được lời nói lạnh nhạt của Lăng Chính Trung, cuối mặt rời đi, điều này làm hắn thở phào nhẹ nhõm, hôm nay đã nói đến mức này rồi chắc sau này cô ta không tới phiền anh nữa đâu nhỉ?
Hắn quay lại nhìn Trình Tĩnh, nói:
-Thật ngại quá, vì chuyện của tôi mà cô thiệt thòi rồi.
Trình Tĩnh cười cười.
-Giám đốc Lăng, không phải lỗi của anh, không cần xin lỗi.
Tạm biệt Trình Tĩnh, Lăng Chính Trung đi tới bãi đỗ xe, chợt thấy một chiếc xe chậm rãi chạy tới, dừng lại kế bên hắn.
Hướng Thiên mở cửa sổ xe, nhìn hắn cười.
-Uh…
Hướng Thiên mờ ảo nổi lên tầng hơi nước, nhè nhẹ rên rỉ vô cùng phong tình làm Lăng Chính Trung thích không thôi, hắn đã mói mà, Hamster nằm dưới nhất định chấn động lòng người, cho nên bị cắn bị mắng là đáng!
Nhiệt tình ôm hôn làm Hướng Thiên động tình, anh muốn nâng người hưởng ứng nhưng thân thể mềm nhũn lại bị Lăng Chính Trung đè chặt xuống giường. Hai tay hắn nắm chặt hông Hướng Thiên, không ngừng xoa nhéo mông căng tròn.
-Uh… A… A…
Hướng Thiên rên rỉ từng đợt, Lăng Chính Trung nghe thấy mà toàn thân hưng phấn, càng tiến công đôi môi bị Hướng Thiên cắn đỏ, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau.
-Hướng Thiên, yêu anh…
-Uh…
-Hướng Thiên…
Giấc mơ trở thành sự thật, Lăng Chính Trung tay run lên khi cởi nút áo ngủ Hướng Thiên, vất vả lắm mới cởi được hai nút trên, đột nhiên Hướng Thiên nâng tay nhẹ nắm áo hắn, hỏi:
-Chính Trung, anh có ngửi thấy mùi lạ không?
-Nào có…
Lăng Chính Trung đang chiến đấu với nút áo, nào có tâm tư chú ý Hướng Thiên nói gì.
-Không, Chính Trung, mau đứng lên, hình như là cháy…
Giọng nói chứa đầy lo lắng kéo ra khỏi Lăng Chính Trung đê mê, hắn ngẩng đầu ngửi ngửi, quả nhiên ngửi thấy mùi khói tràn ngập, la toáng:
-Cháy?! Mình chưa khóa gas sao…
Lăng Chính Trung nhảy lên, hắn chạy tới vừa mở cửa, đã cảm thấy hơi nóng ập tới, hành lang khói mù mịt, Lăng Chính Trung ho khan dữ dội, Hướng Thiên kêu lên:
-Nhanh đóng cửa lại!
Lăng Chính Trung vội vàng đóng cửa lại, kêu lên:
-Có người phóng hỏa…
Nhất định là có người phóng hỏa, chứ bình thường không cháy lớn như vậy?
-Nhanh gọi điện báo cảnh sát!
Nghe xong Hướng Thiên phân phó, Lăng Chính Trung cầm điện thoại, còn chưa kịp quay số, đã phát hiện điện thoại không hề có âm thanh, hiển nhiên là có người cắt đường dây điện thoại, Lăng Chính Trung tức giận ném điện thoại, mắng.
-Shit!
Lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải cháy nhà nha, Lăng Chính Trung có chút mờ mịt, lại sợ Hướng Thiên lo lắng, vội vàng chạy tới ôm Hướng Thiên:
-Đừng sợ, không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu, tôi ôm anh xuống.
Bị Lăng Chính Trung an ủi, Hướng Thiên có chút buồn cười, anh nói:
-Nếu như là có người cố ý phóng hỏa, chỉ sợ cửa sổ phía dưới đã bị chặn, không ra được đâu, Chính Trung, anh thấm ướt khăn lông bằng nước trong bình hoa, che lại mũi miệng, đề phòng ngộp khói.
Lăng Chính Trung nghe lời, hắn lấy bình hoa cổ trên giá sách, đổ nước trong bình ra khăn lông, sau đó đưa cho Hướng Thiên che trước, sau đó ôm anh đặt dựa tường, sau đó mới thấm một khăn lông khác cho mình.
Thấy Lăng Chính Trung hoảng như vậy, Hướng Thiên biết hắn không có kinh nghiệm thoát thân khỏi đám cháy, điều này làm anh sốt ruột nhưng hiện giờ tứ chi mềm nhũn không chút sức lực, ngay cả đầu cũng váng vất, không có cách nào tập trung.
Dương Nhất Tình là bạn nối khố của Lăng Chính Trung, đương nhiên phải tặng bạn loại tốt nhất, mà căn bản là Hướng Thiên không hề đề phòng Lăng Chính Trung, anh cười khổ nghĩ thầm, trước kia việc nguy hiểm nào mình cũng đã từng trải qua, có lọt vào bẫy lần nào chứ? Hôm nay thuyền lật trong mương, bị người yêu của mình dùng cách đen tối quật ngã, xem ra sau này Lăng Chính Trung đưa anh thức ăn gì cũng không thể tùy tiện ăn rồi, nhưng trước hết là nếu như hai người còn có sau này.
Lửa cháy lớn hơn suy đoán, khói đặc trong chốc lát đã luồn vào khe cửa, Lăng Chính Trung ngừng thở, chạy đến muốn mở cửa sổ, nhưng cạnh cửa bị hấp nhiệt nóng đến mức hắn lập tức rụt tay về. Cửa sổ bị nhiệt làm cho biến dạng, không thể mở ra được. Người phóng hỏa thật độc ác, nhất định để hai người chết cháy sao?
Nhìn qua cửa sổ, Lăng Chính Trung mơ hồ thấy ngọn lửa dưới lầu phừng phực bốc lên, hắn tức giận mắng một câu, đang muốn tìm thứ gì đập vỡ cửa sổ, lại nghe Hướng Thiên nói:
-Chính Trung, đừng tới gần cửa sổ, thủy tinh vỡ sẽ làm anh bị thương, đừng sợ, nghe theo lời tôi, đầu tiên anh cột drap giường lại thành dải, cố định một đầu ở cửa sổ, sau đó quấn mềm bảo vệ đầu và mặt, đập vỡ cửa sổ, dùng dải dây drap giường leo xuống, tầng này không cao lắm, chắc chắn anh sẽ leo được.
Hướng Thiên mất sức dựa vào vách tường, phân phó Lăng Chính Trung, anh sợ lúc này mình ngất xỉu nên cắn chặt môi, duy trì thanh tỉnh.
.