Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 22 :

Ngày đăng: 16:42 18/04/20


CHƯƠNG 22 PN2



Ra mắt mẹ vợ



01



Khi cuộc sống Lăng Chính Trung và Hướng Thiên dần ổn định, hai người quyết định sang Canada ra mắt ba mẹ Hướng Thiên.



Thứ nhất là do Hướng Thiên rời nhà đã lâu, phải quay về thăm gia đình, thứ hai là vì gia đình đã nghe nói về Lăng Chính Trung nên ầm ĩ đòi dẫn con rể về. Thế là không thể không về, Lăng Chính Trung mua quà gặp mặt cho tất cả thành viên trong gia đình, sau đó cùng Hướng Thiên đi ra mắt mẹ vợ.



Nói đúng ra thì mẹ Hướng Thiên phải là mẹ chồng của hắn mới đúng. Nhưng dù có đánh chết, Lăng Chính Trung cũng không chấp nhận sự thật này nên quyết đấu mấy trăm hiệp để giữ vững lập trường của mình, dĩ nhiên chỉ bằng miệng mà thôi.



Hướng Thiên vốn là người chu đáo, anh không cần người dễ xấu hổ như Lăng Chính Trung phải nói chuyện riêng tư này với người ngoài, cho nên anh không phản đối cách xưng hô của Lăng Chính Trung, miễn là trên giường dưới giường ăn sạch sẽ thì được, người có tinh thần thép Lăng Chính Trung ngoại trừ mới đầu có chút không quen nhưng sau này đã không còn ý định phản kháng.



Trước khi đi Canada, Lăng Chính Trung đã xem qua rất nhiều lần ảnh chụp toàn gia Hướng Thiên, ba Hướng chính khí, tướng mạo bất phàm, mẹ Hướng thướt tha có chút đẫy đà, ba người chị gái xinh đẹp Hướng Linh, Hướng Lỵ, Hướng Khả và Hướng Thiên đứng sát rìa ảnh, cố gắng tạo khoảng cách với ba người đó.



Ba mẹ Lăng Chính Trung đã khuất, hắn nhìn thấy gia đình Hướng Thiên đầm ấm vui vẻ như vậy rất cảm động, cho nên khi vừa xem hình chụp lập tức trịnh trọng tuyên bố: “Hướng Thiên, gia đình của anh cũng là gia đình của em, anh yên tâm, em sẽ hiếu thảo với ba mẹ.”



Câu này làm Hướng Thiên cảm động rơi lệ, anh ôm Lăng Chính Trung xúc động: “Anh nợ em Lăng Chính Trung, có em chia sẻ với anh, gánh nặng trên vai anh vơi đi rất nhiều.”



Hướng Thiên phản ứng thái quá làm Lăng Chính Trung ngẩn người, hai người đã là tình nhân, hắn nói mấy lời này là bình thường thôi mà, sao lại kích động như vậy chứ, Hamster.



Thần kinh thô như Lăng Chính Trung cũng không suy nghĩ nhiều, mãi thật lâu sau này Lăng Chính Trung mới hiểu được thâm ý của anh.



Thời gian dài ngồi trên máy bay cực kỳ buồn chán, Lăng Chính Trung xem hết hai phim dài đến mệt chết mới dựa vào ghế ngủ, nhưng Hướng Thiên lại kéo hắn dậy bắt đầu giảng đạo.



Trong mấy tiếng đồng hồ liên tục, Hướng Thiên không ngừng giải thích cho hắn người nhà của anh nhiệt tình với khách như thế nào, nói chuyện thẳng thắn đến sỗ sàng ra sao, khuyên bảo Lăng Chính Trung phải vững tâm, hết sức bình tĩnh, lải nhải riết có mấy đề tài với giọng điệu nghiêm túc khiến Lăng Chính Trung có cảm tưởng mình sắp đi nằm vùng khu xã hội đen chứ không phải đi thăm người nhà.



Nhìn trong ảnh chụp thấy người nhà Hướng Thiên vô cùng bình thường mà, Lăng Chính Trung không biết tại sao Hướng Thiên căng thẳng như gặp giặc vậy, nhưng hắn rất nhanh biết được mình suy nghĩ hết sức ngây thơ.



Hai người xuống máy bay, làm xong thủ tục hải quan vừa bước ra phi trường, Lăng Chính Trung phát hiện tên của mình hiện trên một băng-rôn vàng to thật to được ba người giơ cao thật cao, ba người giả bộ nóng bỏng vẫy tay với bọn họ, gào thét: “Hướng Thiên Hướng Thiên, Chính Trung Chính Trung. . .”



Tôi lạy các chị, hắn cùng Hướng Thiên đồng thanh, đâu cần như đón người lạ mà giơ băng-rôn hả trời? Mà tại sao lại là màu vàng?



Nhìn Lăng Chính Trung chặc lưỡi, Hướng Thiên không thể làm gì hơn ngoài cười khổ.



“Chính Trung, anh đã nói người nhà anh rất nhiệt tình rồi. . .”



Hình như thật là rất nhiệt tình, bởi vì khi hai người đến gần, Lăng Chính Trung nhìn thấy ba vị mỹ nữ ngoài vẫy tay còn líu ríu hú hét: “Người kia là Chính Trung đó.”



“Lớn lên thiệt nà đẹp giai, ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh.”



“Hướng Thiên thiệt nà tinh mắt nha, thả câu là một mà bắt được rùa vàng luôn…”



Trời ơi, có cần nói lớn dữ vậy không? May mắn là gần đó toàn Tây không hiểu tiếng Hoa, nếu không chắc sẽ có một đám rớt cằm, dù vậy ba vị mỹ nữ không uổng công làm hầu hết mọi ánh mắt trong phi trường đổ lên người hắn.



Lăng Chính Trung quay sang nói thầm với Hướng Thiên: “Em hiểu được tại sao anh nói vậy trên máy bay rồi.”



“Chính Trung, đây chỉ mới bắt đầu. . .”



Hướng Thiên nói không sai, này chỉ là bắt đầu bởi vì một giây sau, ba vị mỹ nữ vây quanh Lăng Chính Trung, không để cho hắn mở miệng đã chủ động nắm tay hắn, rất hài lòng nói: “Hướng Thiên, em chọn thiệt giỏi, tay Chính Trung rất rắn chắc.”



“Cho em cho em xem, woa, là thiệt nhoa~, Hướng Thiên, chị hai đồng ý rồi đó nha.”



Được mỹ nữ hâm mộ trong lòng Lăng Chính Trung cũng có chút tự hào nhưng khi bị vài ánh mắt sắc bén quét ngang quét dọc và vài cái vuốt sói sờ tới sờ lui thì Lăng Chính Trung thấy lạnh xương sống, sao cảm giác như mình vừa lọt vào ổ sói sắp bị ăn sống nuốt tươi vậy nè?



May mà mẹ Hướng đến giải vây, bà tiến lên xô hết ba đứa con gái đang sàm sỡ con rể mình ra, dùng giọng nói mang theo khẩu âm phía Nam chào đón hắn: “Chính Trung à, mẹ là mẹ của Hướng Thiên, ngồi máy bay lâu như vậy có mệt không? Hãng hàng không thiệt là vô trách nhiệm, sao máy bay đến muộn thế này, cả nhà đã chờ con lâu lắm rồi, tối hôm qua mẹ vui đến nỗi không ngủ được, nằm suy nghĩ xem nên nói gì với con, ai nha, bây giờ một câu cũng không nghĩ ra, ha ha, con lớn lên thiệt nà đẹp giai nha, còn đẹp hơn Hướng Thiên nữa, hồi trước chỉ nhìn thấy ảnh chụp thôi, cuối cùng cũng được gặp con rồi…”



Trời ơi, sao mẹ Hướng thao thao bất tuyệt như vậy làm sao mình có cơ hội chen mồm vào chào hỏi đây.



Ba Hướng đứng xa thiệt thiệt xa nhìn ra Lăng Chính Trung bị cưỡng ép, nên thương tình kéo mẹ Hướng sang một bên, khuyên nhủ: “Sao em không để Chính Trung con nó chào hỏi, lại lải nhải chuyện đi máy bay như thế, máy bay hạ cánh muộn là chuyện bình thường mà.”



“Ông biết cái gì? Ông đi làm trễ năm phút cũng bị trừ tiền lương đấy, sao máy bay lại đến trễ lâu như vậy?!”



“Ối, so sánh kiểu gì vậy?”



“Tôi nói có sai đâu?”



“. . .”



Chứng kiến mẹ Hướng chỉ đứng tới vai ba Hướng mà khí thế bất phàm, Lăng Chính Trung có chút hoảng loạn, thì ra ba Hướng ở nhà không phải là điạ vị thấp kém mà vốn dĩ không có chút địa vị nào.



02



Gặp tình thế nguy cấp, Hướng Thiên nãy giờ chưa nói được câu nào, cuối cùng anh dũng lên tiếng.



“Cha, mẹ, ba chị, đây là Chính Trung, Chính Trung, đây là ba anh, mẹ anh, ba chị, Hướng Linh, Hướng Lỵ, Hướng. . .”



Còn chưa nói xong đã bị Hướng Khả cắt ngang.



“Hướng Thiên, cả nhà nhìn thấy ảnh chụp của Chính Trung rồi, không cần em giới thiệu, Chính Trung, chúng ta là người nhà rồi, không cần khách sáo hư vinh gì đâu há, chị là Hướng Khả, chị ba của Hướng Thiên, ba, mẹ, chúng ta đưa Chính Trung về nhà rồi nói, hai người họ ngồi máy bay lâu như vậy cũng mệt rồi.”



Hướng Khả giải quyết dứt khoát, thế là Lăng Chính Trung cùng Hướng gia mơ mơ màng màng bắt xe di chuyển trong phi trường đi tới bãi đỗ xe.



Suốt quãng đường đi Lăng Chính Trung cuối cùng biết được bị mọi người chăm chăm nhìn không phải là việc thú vị gì, bởi vì đi từ phi trường đến bãi đỗ xe không quá mười lăm phút mà các loại ánh mắt nhìn hắn hết mười phút.



Này cũng khó trách, ba chị em nhà họ Hướng vừa xinh đẹp, dáng người nhỏ nhắn, nhã khí đặc trưng của người Châu Á vô cùng nổi bật trong đám mắt xanh ngoại quốc, hơn nữa Hướng Thiên tú nhã anh tuấn, cùng Lăng Chính Trung cao lớn oai nghi, không bị nhìn mới là lạ.



Cuối cùng ngồi được vào xe của ba Hướng, Hướng Thiên muốn ngồi cạnh Lăng Chính Trung nhưng bị Hướng Linh đánh một phát, ra lệnh: “Em ngồi phía sau đi, hai người dính nhau suốt rồi, một chút cũng không xa nhau được à?”



Thế là Hướng Thiên phải ngồi băng cuối, Lăng Chính Trung nhìn thấy cảnh này liền hiểu, địa vị trong nhà của Hướng Thiên của ngang ngửa với ba Hướng mà thôi.



Ba Hướng khởi động xe đi về nhà, Lăng Chính Trung muốn trò chuyện với mẹ Hướng thế là chọn ngồi hàng ghế hai đối diện mẹ Hướng đang ngồi ghế phó lái, lễ phép gọi: “Bác…”



“Chính Trung, con vừa gọi gì? Con và Hướng Thiên quan hệ như thế rồi cũng là con trai của mẹ, sao còn gọi là bác? Nghe xa cách quá nà!”
Không biết tại sao mà mẹ Hướng lại nghe được Hướng Thiên nói, lập tức phản bác.



“Tôi đời này cũng chỉ được một lần đó.”



Ba Hướng lái xe, không quay đầu lại, giận nói: “Chính Trung, con nói xem, mẹ nó ban đầu muốn đặt Hướng Thiên tên là Hướng Ái, một đứa con trai mà tên Hướng Ái thì ra đường có mặt mũi gặp ai cơ chứ?”



“Khì khì. . .”



Lăng Chính Trung cố nhịn hồi lâu nhưng không nhịn được, cuối cùng phì cười, trong đầu hắn lập tức hiện ảnh đoạn phim hoạt hình có con Hamster tên Hướng Ái đang quay bánh xe, thật ra đó là một cái tên rất hay đấy chứ.



Mẹ Hướng lập tức phản bác: “Hướng Thiên lúc nằm trong bụng tôi rất ngoan, không quấy đạp, im lặng như mèo con vậy, nên tôi cứ nghĩ nó là con gái, nối tiếp tên ba chị của nó có phải là Linh Lỵ Khả Ái không, vậy có gì sai? Mà không phải tôi đã nghe ông đặt nó tên là Hướng Thiên rồi sao? Nếu ngay từ đầu tôi biết ông lấy tên này ở đâu, tôi đã không đồng ý…”



Lăng Chính Trung ngạc nhiên hỏi: “Ở đâu vậy ạ?”



“Ông già này hồ đồ, ổng lấy chữ hướng thiên trong câu thơ [Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu,



Khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn] (*), Chính Trung, con nhớ lại đi, đây là bài thơ Đàm Tự Đồng viết trước khi hy sinh, dùng nó làm tên xui rủi biết bao nhiêu, may mắn Phật Tổ phù hộ, Hướng Thiên ở Thái Lan bình yên trở về.



(*) Trích 2 câu trong bài ‘Ngục Trung Đề Bích’ tác giả Đàm Tự Đồng. Hai câu này có nghĩa: Nhìn trời cười lớn ta vung kiếm. Người đi kẻ ở thảy anh hùng. Nguồn: thi viện



Không phải đâu, này cũng hơi quá đáng rồi, hình như tên và công việc không liên quan à nha, cho dù đặt tên là Hướng Ái cũng không đảm bảo là không trúng đạn không bị bắt cóc mà.



Lăng Chính Trung rất thông cảm nhìn ba Hướng, hắn cười nói: “Mẹ, mẹ đừng trách ba, phải mừng vì ba không đặt là Hướng Thiên Tiếu (nhìn trời cười =))~), vậy còn kỳ cục hơn sao? Hơn nữa, con người và trời đất trong bát quái là càn là dương rất mạnh mẽ, nói cách khác Hướng Thiên là tràn ngập sức sống, con nghĩ lúc trước ba mong tương lai Hướng Thiên được khỏe mạnh cường tráng nên mới đặt như vậy.”



“Đúng vậy đúng vậy, Chính Trung, con nói rất đúng.”



Lăng Chính Trung ba hoa vài câu đã giải nguy cho ba Hướng, làm ba Hướng cảm động không nói nên lời, thế là mấy ngày kế tiếp ông quả thực đối đãi với Lăng Chính Trung như con ruột.



06



Có thể nói thần kinh Lăng Chính Trung còn khỏe hơn cả con gián, hắn rất nhanh thích ứng việc ở chung với phụ nữ trong nhà, trái ngược với ba Hướng chất phác, Hướng Thiên ngại ngùng, doanh nhân Lăng Chính Trung từ từ lộ rõ bản chất, sau khi nắm rõ tính cách các vị lập tức chiều họ đến cả bốn kêu chiếp chiếp. Nào là cùng đi dạo phố mua sắm với Hướng Linh Hướng Lỵ, chọn lựa nước hoa, quần áo, giúp Hướng Khả sửa máy tính, cùng nhau chơi game, lúc rảnh rỗi còn phụ mẹ Hướng đánh mạt chược, buổi tối còn theo ba Hướng đánh Thái Cực Quyền. Trong lúc Lăng Chính Trung nhận được hết tình cảm yêu mến của gia đình thì vô ý quên mất Hướng Thiên.



Khi đi mua sắm, Hướng Lỵ cầm hai bộ đồ, đắn đo mãi không biết nên chọn bộ nào, Hướng Thiên kinh ngạc nhìn thấy Lăng Chính Trung giải quyết bằng một câu nói, phụ nữ mặc đẹp là để cuốn hút đàn ông, theo mắt nhìn của em thì chị mặc áo mỏng màu tím nhạt này rất đẹp, hơn nữa tạp chí thời trang cũng nói màu thịnh hành năm nay là màu tím, chị hai, mình phải theo kịp xu hướng chị nhỉ.



Chỉ một câu này thôi khiến cho Hướng Lỵ – người nổi tiếng không bao giờ mua sắm dưới hai tiếng – không nói hai lời, mua luôn bộ đấy, trước sau còn không tốn đến mười lăm phút, làm Hướng Thiên vô cùng bội phục, sau khi về đến nhà len lén hỏi Lăng Chính Trung vì sao biết màu tím đang lưu hành, người nọ vô tâm trả lời: “Vào cửa hàng thấy trưng bày nhiều quần áo màu tím nên nói đại thôi.”



“Em không sợ chị hai phát hiện ra rồi trách em sao?”



“Sẽ không đâu, chỗ đó là cửa hàng cao cấp mà, nếu nó treo nhiều đồ màu tím thì chắc chắn xu hướng năm nay là màu tím rồi, em không suy đoán sai đâu, Hamster, khi lấy khẩu cung không phải anh nhìn mặt mà nói chuyện sao, sao anh không áp dụng vào thực tế cuộc sống?”



“Không phải anh không muốn nhưng mỗi lần nhìn thấy ba chị là đầu óc anh căng cứng, như có đám ong bay loạn xạ, không suy nghĩ được nữa.”



Lăng Chính Trung bĩu môi một cái.”Anh ví dụ đúng là văn nhã, muốn ám chỉ ba chị ấy như ba nghìn con vịt phiền chết anh chứ gì.”



Dĩ nhiên là hai người nói chuyện này trong phòng riêng, nếu để ba chị nghe được, chắc chắn cái nhà này sẽ bị phá hủy.



Năm ngày dài u ám như đêm đông cuối cùng cũng qua, Lăng Chính Trung và Hướng Thiên lại được thấy bình minh, khi hai người mang hành lý tại phi trường chào tạm biệt gia đình đều không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.



Hướng Khả rất bất mãn với việc Lăng Chính Trung không đưa cho họ bất kỳ ảnh chụp nào, không ngừng dặn dò hai người sau khi về nhớ quay phim gửi sang, còn thì thầm bên tai Lăng Chính Trung: “Mấy thứ tụi chị tặng em đừng quên dùng nhé!”



Đương nhiên hắn sẽ không nói sự thật là mấy món kia đã bị hắn vứt đi không để lại dấu vết nào, Lăng Chính Trung liên tục gật đầu.”Nhất định nhất định.”



Sau đó là đến mẹ Hướng dặn dò dài dằng dặc, từ ráng giữ gìn sức khỏe, nhớ thường gọi điện, chăm sóc Hướng Thiên, đừng cãi nhau, dài dòng như Đường Tăng tụng kinh, xong rồi bắt đầu lặp lại từ đầu cho đến khi lặp lại lần thứ mười mấy mới tha cho hai người đi làm thủ tục. Lăng Chính Trung vui vẻ hoan hô một tiếng, quay sang nói với Hướng Thiên: “Chúng ta cuối cùng thoát ly khổ hải rồi. . .”



“Chính Trung, mới vừa rồi chị ba nói gì với em vậy?”



“Chị ấy bảo em cố gắng yêu anh thật tốt.”



Một câu nói thầm làm Hướng Thiên đỏ mặt, anh cười chuyển đề tài.



“Chính Trung, tối hôm qua mẹ hỏi anh có muốn ở lại Canada kinh doanh quán ăn không, mẹ rất hy vọng em ở lại.”



“Ngàn vạn lần không được!” Hắn bật người phản bác.



“Anh từ chối rồi, anh hiểu hai người ở riêng mới thoải mái, anh không muốn ngày thường gần gũi em lại bị người ta dòm ngó…”



Đương nhiên là do ba cô gái kia có lòng hiếu kỳ mãnh liệt nên mấy ngày qua hai người không có được một chút than mật âu yếm nào.



Lăng Chính Trung nở nụ cười.”Hướng Thiên, anh biến thành xấu nha, nể anh mấy ngày tỏ ra ngoan ngoãn, em đồng ý sau khi về sẽ tắm uyên ương.”



Hai người đang đùa giỡn thì điện thoại của Hướng Thiên vang lên, anh bắt máy nghe trong chốc lát thì mặt mày trắng bệch, Lăng Chính Trung không biết chuyện gì xảy, vội hỏi: “Chuyện gì vậy?”



Hướng Thiên hơn nửa ngày mới cúp điện thoại, anh nhìn Lăng Chính Trung.



“Là mẹ gọi, mẹ nói lâu rồi bà không về nước, bà rất nhớ quê hương nên muốn đến nhà mình làm khách, để thuận tiện đi du lịch…”



Không phải chứ? Mới vừa chia tay mà sao gặp lại nhanh vậy?



Lăng Chính Trung cố gắng níu kéo.”Vậy quán ăn thì sao? Cả nhà đi hết thì ai trông quán?”



“Mẹ nói quán có quản lý trông là được rồi, ông ấy cũng có kinh nghiệm rồi không có gì lo lắng, họ nói sẽ sớm mua vé máy bay, hẹn gặp lại tụi mình ở trong nước…”



Mấy ngày qua cũng đủ để Lăng Chính Trung hiểu rõ phong cách làm việc của mẹ Hướng, xem ra chuyện bọn họ về nước là chắc như đinh đóng cột rồi, hắn gấp đến độ kéo Hướng Thiên chạy.



“Hướng Thiên, em mặc kệ, hầu hạ mấy người phụ nữ nhà anh còn khó hơn hầu Lão Phật Gia, chúng ta đi trốn đi, cuộc sống như vậy không sống nổi, em nhất định chết trẻ mất.”



Hướng Thiên có chút bực mình.”Sao em có thể nói như vậy? Uổng công họ đối với em tốt như vậy, ba mẹ quả thật xem em như con ruột còn gì.”



Bị Hướng Thiên mắng, Lăng Chính Trung cũng biết mình lỡ lời, hắn đang định xin lỗi, ai ngờ Hướng Thiên đột nhiên cười.



“Nhưng Chính Trung à, anh tuyệt đối đồng ý kế hoạch của em, chúng ta chạy trốn đi, đi nơi nào cũng được, chỉ cần em bên cạnh anh là được rồi!”



– Toàn văn hoàn –