Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 4 :

Ngày đăng: 16:41 18/04/20


CHƯƠNG 4



 



Tuy rằng với Lăng Chính Trung, ngày lễ Noel kinh hoàng nhất trong 28 năm vừa qua rốt cuộc đã đến, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh, chuyện cỏn con dài dòng này cũng quăng thẳng vào trong xó, dù gì Trầm Mỹ Mỹ cũng chỉ là một cô người yêu bị anh đá, event nổi bật, scandal tệ hại gì của cô ta cũng chẳng sao, chuyển sang bên cảnh sát là giải quyết xong hết, miễn không dính dáng gì tới Lăng Chính Trung này là được.



Vậy nên sáng hôm nay Lăng Chính Trung rất vui vẻ vào công ty, bắt đầu một ngày làm việc mới.



Thư kí Nhạc Hoa vẫn như mọi ngày, pha coffee thật cẩn thận, đặt xuống bàn Lăng Chính Trung.



“Nhạc Hoa, cô đã mang thai gần 5 tháng rồi, nên nghỉ ngơi đi là vừa.”



Lăng Chính Trung biết đó là thư kí của mình, bèn tạm dừng với mớ hồ sơ, ngẩng lên nhắc Nhạc Hoa.



Nhạc Hoa theo hắn đã được ba năm, không chỉ rất xứng đáng với chức vụ thư kí, hơn nữa lại là một người bạn tốt rất khó tìm được, theo cái nhìn của Lăng Chính Trung, có thể nói Nhạc Hoa chính là một con người hoàn mỹ, vẻ ngoài không chỉ sắc sảo, kinh nghiệm làm việc lại rất phong phú, từ các công việc nhỏ đến lớn, thậm chí cả một số việc lặt vặt không đáng nói, Nhạc Hoa đều rất chu đáo làm việc, chưa bao giờ có một sai sót nào trong công việc của cô.



Cá nhân Lăng Chính Trung cho rằng, chuyện xui nhất với cô gái hoàn mỹ này chính là ông chồng hơn cô ta đến mười tuổi, hắn bắt đầu lo lắng suy nghĩ rằng, phải chăng mình đã từ chối lời tỏ tình của cô ấy, vậy nên cô ấy mới tùy tiện kết hôn lập gia đình như vậy, nhưng quan sát kỹ cũng không giống chút nào, vợ chồng bọn họ dính nhau như keo, cả ngày bao cuộc điện thoại í ới gọi đến, mà Nhạc Hoa lại là mẫu vợ tiêu chuẩn các bà mẹ đều thích.



Ban đầu khi hắn thẳng thừng từ chối lời tỏ tình kia, khiến Nhạc Hoa đau lòng rất lâu, trong khoảng một thời gian dài, Nhạc Hoa rất căm tức Lăng Chính Trung vì việc không một lí do đã lập tức từ chối, việc này khiến Lăng Chính Trung khổ sở không nói nên lời, thực chất nguyên nhân rất đơn giản, chỉ do khó nói quá mà thôi, bởi vì Nhạc Hoa quá hoàn hảo, hoàn hảo đến mức khiến hắn không biết làm thế nào, hắn chỉ mong có một thư kí hoàn hảo, không hy vọng một người vợ hoàn hảo, nếu có sẽ khiến hắn lúc nào cũng phải chăm chăm giữ lấy hình tượng hoàn mỹ của bản thân trước mắt mọi người, ậy, thế thì khổ chết mất, chỉ nghĩ thôi cũng muốn oải rồi.



“Chỉ là pha coffee thôi, cũng không phải việc nặng nhọc gì, bác sĩ cũng khuyên hoạt động nhiều hơn sẽ khiến thai nhi nhanh phát triển.” Nhạc Hoa không cho là đúng, cười nhẹ nói.



Cho dù là vậy, việc để một người phụ nữ có thai phục vụ mình luôn có chút áy náy bứt rứt, nhưng Lăng Chính Trung với cô thư kí rắn rỏi này, cả xíu biện pháp cũng chẳng có.



“Nếu như anh quan tâm đến tôi, thì mau mau tuyển thư kí mới đi, cũng đỡ cho tôi hàng đống việc lớn nhỏ chồng chất suốt ngày.”



Bị Nhạc Hoa quở trách, Lăng Chính Trung không khỏi thở dài.



Hắn cũng muốn tuyển thư kí mới lắm chứ, không thể để Nhạc Hoa làm công việc thư ký đến tận lúc đẻ được, khổ nỗi những người đến phỏng vấn toàn là những hạng người ứ thể hiểu nổi? Một dàn nữ giới, vẻ ngoài không hề thua kém ai, bằng cấp cũng rất khá, chỉ khi phỏng vấn về công tác, bao hình tượng đều dàn dạt mất hết, người hắn cần phải là một người cứng rắn, thành thạo trong công việc, không phải là một bình hoa di động.



“Rốt cuộc là bọn họ không đạt, hay tiêu chuẩn của anh quá cao nào? Tôi xem qua một số lí lịch của vài cô rồi, thật ra các cô ấy cũng không tệ lắm, chỉ là thiếu một ít kinh nghiệm thực tế, cũng có phải vấn đề to tát gì đâu.”



“Không phải là mấy cô ấy tệ, mà do Nhạc Hoa cô quá xuất sắc thôi, giờ cô là thư kí xuất sắc nhất mà tôi từng có, kiểu này giờ làm quái gì tôi còn có thể hợp mắt với những người khác nữa?” Lăng Chính Trung bực tức xả giận, sau đó liền nói tiếp: “Cô khỏi lo, tôi sẽ nhanh chóng thông báo cần tuyển thư kí mới, nhưng cô cũng cần đáp ứng tôi, đẻ quý tử xong phải nhanh chóng trở về giúp tôi.”



“Biết zồi, trưởng phòng Lăng ạ.” Nhạc Hoa cười đáp.



“Ái da, trưởng phòng Lăng không khác lời đồn là mấy à nha.”



Một giọng điệu khiêu khích vang tới từ trước cửa, Lăng Chính Trung bĩu môi, người này chả cần nói, chính là kẻ thù không đội trời chung của hắn – Dư Thắng Lân.



Dư Thắng Lân cũng trạc tuổi Lăng Chính Trung, thân hình cao, hơi gầy một chút, thoạt nhìn như một thư sinh nho nhã, bản mặt luôn luôn lộ ra vẻ kiêu ngạo, cả ngày chỉ có mỗi việc lết qua lết lại trong công ty chỉ chỏ yêu cầu, hoang tưởng bản thân mình cao siêu lắm, khiến mỗi lần Lăng Chính Trung vừa nhìn thấy hắn ta, lập tức dâng lên cảm giác muốn đấm hắn một phát.



Dư Thắng Lân cười hà hà nghệu ngạo bước vào, Lăng Chính Trung bề ngoài bằng mặt mà không bằng lòng cười nói, hắn ta quẳng một mớ hồ sơ cho Lăng Chính Trung, sau đó thản nhiên ngồi toẹt xuống ghế đối diện.



Mớ đó chỉ là đống hồ sơ bình thường của công ty, hiển nhiên sẽ được chuyển xuống cấp dưới hoặc phòng văn vụ giải quyết, quái gì lại đưa cho một trưởng phòng xấp hồ sơ này, rõ ràng có ý khinh thường người khác.



Đây chính là ý nghĩ hiện tại của Lăng Chính Trung.



Thấy Dư Thắng Lân ngồi xuống, Nhạc Hoa lập tức bưng một tách coffee tới cho hắn, Dư Thắng Lân lịch sự cầm lấy, than thở nói: “Cô Nhạc, mỗi lần nhìn thấy cô, tôi chỉ cảm thấy hiện tại thư ký của mình không hề xứng đáng với chức vụ bây giờ chút nào, thế nào, cô có hứng thú qua giúp tôi không ?”



Nhạc Hoa cười nói: “Trưởng phòng Dư, thư ký của ngài hiện tại cũng rất khá, phải chăng do yêu cầu của ngài quá cao?”



“Vẫn kém cô Nhạc rất nhiều, nếu như cô có hứng thú, tôi sẽ nói với giám đốc vài tiếng, thuyên chuyển cô qua, nhưng mà… Chỉ sợ trưởng phòng của cô không muốn chuyển người thôi…”



Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Dư Thắng Lân, Lăng Chính Trung liền nhìn qua chỗ khác, mình không phải là người quan trọng, phân bua sẽ khiến hắn ta càng có cơ hội ra oai nhiều hơn.



“Thật khó có thể tìm được một thư ký tốt như vậy, tôi đương nhiên không muốn chuyển người, nhưng phiền anh trở lại vấn đề chính đi, trưởng phòng Dư ạ, anh quản lí công việc rất tốt, nhưng lần nào cũng dùng ánh mắt soi mói như vậy nhìn thư ký, tới khi nào anh mới tìm được một người thư ký phù hợp với mình đây, hả?”




Lăng Chính Trung chưa kịp quay lại, đột nhiên một tiếng nhấn ga chói tai từ đằng sau truyền đến, hắn còn chưa phản ứng, bản thân đã bị một cánh tay thật vững kéo mạnh đi, Lăng Chính Trung loạng choạng, không tự chủ ôm chặt lấy đối phương vào lòng, cùng lúc đó, chiếc xe hơi kia vội vàng phóng vụt đi, ở góc khuất đã mất dạng.



Lăng Chính Trung sửng sốt hồi lâu mới dần định thần lại, mà việc khiến hắn xấu hổ nhất, chính là người được hắn ôm chặt trong lòng lại chính là Hướng Thiên.



Nếu hamster không kịp thời kéo hắn qua, chỉ sợ lúc này đã mơ màng chui xuống âm phủ rồi.



Hướng Thiên lo lắng nhìn Lăng Chính Trung: “Anh không sao chứ?”



“Cũng may có anh tới kịp…”



Bản thân đang ôm chặt một người đàn ông trong lòng, Lăng Chính Trung có hơi ngại ngùng, hắn bèn đứng dậy: “Cảm ơn anh.”



Chiếc xe kia, vừa rồi chắc chắn là cố ý!



Hướng Thiên nhíu mày, lấy ra chiếc di động.



“Anh, vừa rồi em ở bãi đỗ xe ở nhà hàng Collinson, có người lái xe muốn đâm Chính Trung, chính là anh Lăng Chính Trung ấy, vừa lúc em phát hiện, biển số xe là XXXXX, anh lập tức điều tra chủ biển số là ai đi, em đợi hồi âm của anh.”



Lăng Chính Trung ngạc nhiên trừng mắt nhìn Hướng Thiên, chẳng phải anh ta nói tầm nhìn hạn hẹp ư? Làm sao trong bãi đỗ xe tối om này, Hướng Thiên lại có thể phút chốc nhìn rõ được cả tấm biển số, rốt cuộc đôi mắt của hamster là như thế nào đây?



“Chính Trung, chúng ta đến phòng ăn trước đi, anh nên bình tĩnh nghỉ ngơi một chút.”



Bị Lăng Chính Trung trừng mắt, Hướng Thiên lại tưởng hắn vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi, liền kéo nhẹ cánh tay hắn.



“Ừ.”



Lăng Chính Trung lơ đãng trả lời, đi cùng Hướng Thiên đến phòng ăn, hai người chọn một bàn yên tĩnh trong góc ngồi xuống, Lăng Chính Trung cầm lấy menu nhân viên đưa đặt xuống trước mặt Hướng Thiên: “Anh thích ăn gì thì cứ gọi, đừng ngại làm gì.”



“Anh không sao chứ?”



Hướng Thiên đối với một Lăng Chính Trung tinh thần thép này vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, người này giống như chẳng hề sợ hãi một chút nào, anh ta có biết rằng vừa rồi chính là một phút thập tử nhất sinh không vậy?



Hướng Thiên tất nhiên sẽ không biết, rằng việc vừa rồi đối với Lăng Chính Trung mà nói, cũng không khác gì việc lái xe mạo hiểm xổ dốc xuống núi là mấy, cảm giác nguy hiểm tột cùng này với hắn có chút sợ, đồng thời còn rất kích thích là đằng khác.



“Không sao đâu, cảm ơn anh đã cứu tôi, tên lái xe kia chắc đang bực tức hay say xỉn quá mức rồi, trong bãi xe lại lái nhanh như vậy.”



Cái kia mà là phóng quá tốc độ á? Rõ ràng có ý định giết người diệt khẩu.



Hướng Thiên không hề biết thân phận thực của Lăng Chính Trung, cũng không nói thêm gì nữa, có lẽ anh ta không nên biết thêm chuyện gì thì tốt hơn, nhưng như thế nào đi chăng nữa, đúng như dự liệu của anh, chuyện của Thẩm Mỹ Mỹ vẫn chưa kết thúc, hoàn toàn khác biệt so với suy nghĩ, có lẽ mọi chuyện chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi.



Lúc này kí bảo hiểm có lẽ không tốt, Hướng Thiên suy nghĩ, liền bỏ túi công văn sang một bên.



“Có lẽ tôi gọi cho anh thì tốt hơn, Spaghetti hải sản nấm ở chỗ này ngon lắm.”



Thấy Hướng Thiên vẫn im lặng, Lăng Chính Trương chủ động ngoắc nhân viên tới, gọi hai dĩa Spaghetti, hai ổ bánh mì, hai Salad thịt bò, hai chén soup Ý và hai ly nước trái cây, sau đó nói: “Nếu không đủ sẽ lại gọi tiếp.”



“Cảm ơn quý khách.”



“Đúng rồi, hợp đồng đâu? Anh bảo tôi 10 năm trả tiền bảo hiểm một lần, thực sự quá tốt với tôi rồi, vậy đều có thời gian để tiết kiệm rồi, tôi lập tức ký ngay, nhưng duy chỉ có một vấn đề nho nhỏ, cũng không biết ai được lợi đây…”



Cắt ngang Lăng Chính Trung đang tự quyết định thao thao bất tuyệt, Hướng Thiên nói: “Việc đó… Chính Trung à, chuyện bảo hiểm này giờ chưa bàn cũng không sao đâu.”



“Sao lại như vậy, không phải anh nói quản lý Hầu cấp trên của anh bảo phải giải quyết thật nhanh sao?”



Hướng Thiên cười: “Chính Trung, là quản lí Hồng, anh lại nhớ nhầm rồi.”