Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 6 :

Ngày đăng: 16:41 18/04/20


CHƯƠNG 6



Di động đúng lúc này vang lên, Lăng Chính Trung vừa mở ra đối diện đã lập tức vang lên giọng của Dương Nhất Tình.



-Xin lỗi Chính Trung, sau này không thể cung cấp tin tức cho cậu được nữa, tớ đã chính thức trở thành luật sư biện hộ của Dư Thắng Lân, làm một luật sư chân chính tớ không thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.



Nghe tin tức bất ngờ như vậy Lăng Chính Trung vội hỏi:



-Có phải phía cảnh sát đã có chứng cứ chính xác gì không?



-Tớ đã nói không thể cung cấp tin tức cho cậu nữa rồi, dù sao cậu cũng đã được chứng minh trong sạch, chuyện này cậu không cần để ý nữa, chiều nay tớ sẽ nộp tiền bảo lãnh đương sự của tớ ra, của cải Dư Thắng Lân không ít, lần này tớ lại có thể kiếm được một khoản kha khá, vậy nhé, bái bai.



Dư Thắng Lân lần này ngã không nhẹ, Lăng Chính Trung tuy không có hảo cảm với hắn nhưng dù sao mọi người cũng là đồng nghiệp, đương nhiên cũng không hy vọng hắn chính là hung thủ, bây giờ ngẫm lại bình thường hắn ngoài kiêu ngạo cũng không có gì quá quắt, đám cấp dưới của hắn không phải thờ hắn như thần sao.



Nhưng nếu Dương Nhất Tình nói có thể nộp tiền bảo lãnh hắn ra thì xem chừng phía cảnh sát cũng không có chứng cớ xác thực gì để bắt hắn, có Dương Nhất Tình làm luật sư chắc hắn sẽ không có vấn đề gì lớn nhỉ?



Kỳ thật bây giờ có vấn đề không phải Dư Thắng Lân mà chính là Lăng Chính Trung, bởi từ tối qua ngẫu nhiên gặp Lâm Xảo Nhã, cô ta lại bắt đầu đợt tấn công nhiệt tình của mình, từ sáng sớm điện thoại của cô ta đã lao đến cuồn cuộn không ngừng làm Lăng Chính Trung khó chịu cả người, bèn dứt khoát chuyển sang chế độ rung ném vào cặp táp.



Buổi chiều Lăng Chính Trung ra ngoài làm việc, lúc trở về đã là hoàng hôn, vì giờ cao điểm lúc tan tầm mà trên đường tắc xe chật kín, hắn lơ đãng liếc mắt ra ngoài nhìn lại phát hiện có người đang tựa vào song sắt, cả người nghiêng ra bên ngoài đung đưa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy xuống.



Bóng dáng này rất quen, không phải là…



Dư Thắng Lân!?



Cho dù bị oan uổng cũng không đến mức tự sát chứ?



-Này, đừng cử động!



Lăng Chính Trung lập tức dừng lại sau đó vội vàng nhảy xuống xe chạy như bay đến chỗ Dư Thắng Lân dùng sức túm chặt cánh tay hắn kêu lên:



-Có việc gì thì có thể trao đổi lại, nhất định đừng nghĩ quẩn!



Một loạt động tác này của quý ngài Lăng đây có thể xem như lưu loát đầy sinh động, Dư Thắng Lân hoàn toàn không ngờ có người lại đột nhiên chạy đến đây, thân thể hơi nghiêng bên ngoài lan can của hắn lao mạnh ra trước suýt nữa thì ngã thật, đợi đến lúc nhìn thấy người đến là Lăng Chính Trung thì trên khuôn mặt lạnh lùng không khỏi hiện lên vẻ trào phúng.



-Là anh à…



-Này, anh tỉnh lại cho tôi, có chuyện gì mà không giải quyết được, đáng để làm như vậy ư?



-Cái gì?



-Tôi nói, chết căn bản không giải quyết được vấn đề gì, rõ ràng là một người rất thông minh sao ngay cả điểm ấy cũng không hiểu?



Nghe xong giáo huấn của Lăng Chính Trung, Dư Thắng Lân không khỏi nhướn mày cười to nói:



-Không phải anh cho rằng tôi muốn tự sát chứ? Dư Thắng Lân tôi cho dù thật sự cùng đường cũng sẽ không làm cái việc tự sát ngu xuẩn này.



Không phải tự sát? Vậy là tốt rồi.



Lăng Chính Trung buông lỏng bàn tay đang giữ chặt lấy Dư Thắng Lân nói:



-Không phải tự sát vậy anh lắc lư ở đây làm gì? Nửa người gần như thò ra ngoài rồi, mặc cho ai thấy cũng nghĩ rằng anh có ý muốn tự sát.



Dư Thắng Lân nhún vai.



-Chỉ là nhàm chán nên chạy đến đây ngắm biển thôi, không ngờ lại tình cờ gặp quản lý Lăng đi ngang qua đây.



Dưới ngọn đèn đường vàng vọt khuôn mặt gầy yếu của Dư Thắng Lân có vẻ hơi tái nhợt, vẻ mặt cũng có phần tiều tụy, xem ra giam giữ cả ngày đã đả kích hắn không nhỏ, chính Lăng Chính Trung cũng vừa mới trải qua việc như vậy đương nhiên hiểu được khổ sở trong đó, vô cớ bị bắt đến người tùy tiện như hắn còn khó chịu nữa là người tính tình cao ngạo như Dư Thắng Lân?



Tính thời gian hẳn Dư Thắng Lân mới vừa ra không lâu, vị luật sư nổi tiếng Dương Nhất Tình kia làm thế nào mà đưa người ủy thác của mình ra rồi lại bỏ mặc không quan tâm.



-Luật sư của anh đâu?



Nhìn thấy băn khoăn của Lăng Chính Trung, Dư Thắng Lân không khỏi cười nhạt nói:



-Tôi muốn yên tĩnh một mình nên bảo luật sư Dương về trước, tôi không sao, lại càng không tự sát, chỉ là nhàm chán đứng đây ngắm biển thôi.



Không phải là từ lúc ra khỏi cục cảnh sát vẫn luôn ở đây ngắm biển chứ? Biển mùa đông có gì đẹp, nhưng đừng nhìn thấy một người luẩn quẩn trong lòng nhảy xuống biển mùa đông bơi lội gì đó đấy nhé.



-Anh đã ăn cơm chưa?



-Chưa.



-Đi theo tôi!



Cũng không để ý Dư Thắng Lân giãy giụa từ chối, Lăng Chính Trung lôi hắn về phía xe mình.



Người này nói sẽ không tự sát nhưng cứ nhìn chằm chằm mặt biển làm gì, Lăng Chính Trung cũng không muốn nhìn thấy trên báo sớm mai có tin người abc nào nhảy biển tự sát. Hai người bình thường tranh đấu thì tranh đấu, nhưng vào lúc này hắn cũng không thể làm chuyện đánh rắn giập đầu.



Dư Thắng Lân cũng không giãy giụa, yên lặng ngồi vào ghế để mặc Lăng Chính Trung lái xe về nhà trọ.



Dọc theo đường đi đều rất im lặng, tuy hai người bình thường vừa thấy mặt đã đấu võ mồm không ngừng, nhưng hôm nay lại bất ngờ cùng nhau im miệng, không ai mở miệng phá vỡ cục diện bế tắc này.



Về đến nhà Lăng Chính Trung, hắn để Dư Thắng Lân nghỉ ngơi trên sofa còn mình thì chạy vào bếp nấu tạm hai gói mì, bỏ thêm hai quả trứng trần nước sôi, lại cho thêm ít hành băm với dầu mè, sau đó gọi Dư Thắng Lân vào ăn.



-Tôi chỉ biết úp mì với rang cơm, cũng không gọi là ngon, anh ăn tạm đi.



-Cảm ơn.



Dư Thắng Lân ngồi xuống bàn cơm, khẽ nói.



-Cảm ơn cái gì, không phải một bát mì sao?



-Tôi cảm ơn không phải điều này.


-Ngại quá…



Tuy cảm thấy nickname này đặt cho Hướng Thiên vô cùng hoàn mỹ nhưng thấy đối phương không vui Lăng Chính Trung vẫn vội vàng xin lỗi, lại nói tiếp:



-Hướng Thiên, chỗ anh ở cách nhà tôi cũng khá xa, không bằng đêm nay anh cũng ở lại đây đi.



Hướng Thiên ngạc nhiên nói:



-Vì sao muốn giữ tôi lại? Nhà anh hình như cũng chỉ có hai phòng ngủ.



Bởi vì chỉ có hai phòng ngủ mới giữ anh lại, Lăng Chính Trung căm giận nghĩ.



Thằng bạn kia của hắn từ bé đến giờ chỉ thích ngủ một mình, vậy chẳng phải hắn phải ngủ cùng giường với Dư Thắng Lân? Vốn chuyện ấy cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ đột nhiên biết tính hướng của Dư Thắng Lân thì hắn không khỏi đắn đo lo lắng, vừa rồi cũng nhìn thấy dáng vẻ phát cuồng của hắn, thất tình thêm phản bội, ai biết hắn sẽ làm chuyện gì chưa? Nếu nửa đêm người nọ nổi thú tính…



-Hai người họ một phòng, chúng ta một phòng, quyết định thế đi!



Lăng Chính Trung không để Hướng Thiên có cơ hội phản đối đã quyết định.



Tuy sofa trong phòng khách cũng có thể ngủ, nhưng đang mùa đông hắn chẳng muốn chịu tội, Hướng Thiên ở lại hắn mới có cớ đối phó Dương Nhất Tình.



Hướng Thiên đương nhiên không thể biết tính toán trong lòng Lăng Chính Trung, anh chỉ cảm thấy có một số việc xảy ra đột nhiên, không đợi anh lên tiếng phản đối Lăng Chính Trung đã chuyển sang chuyện khác.



-Hướng Thiên này, anh có hứng thú đổi nghề không? Bạn tôi, chính là người vừa rồi ấy, em trai nó mở phòng gym, bây giờ đúng lúc thiếu một huấn luyện viên thể hình, tôi thấy anh rất thích hợp.



-Hả?



Hướng Thiên sửng sốt, sau đó lập tức cười nói:



-Cảm ơn, kỳ thật bán bảo hiểm cũng rất thú vị, hơn nữa trong khoảng thời gian này bán cũng rất tốt, hôm nay tôi còn nhận được ba hợp đồng…



-Thật không, trời lạnh thế này mà còn phải chạy khắp nơi anh không thấy vất vả sao? Hơn nữa tiền lương cũng không nhiều, anh xem đi, anh mất nhiều thời gian như vậy mà ngay cả hợp đồng của tôi cũng chưa ký được, nhất định sẽ bị quản lý Hầu kia của anh mắng, lúc nào thì anh cầm hợp đồng đến cho tôi?



-Là quản lý Hồng!



Hướng Thiên chưa nói hợp đồng kia kỳ thật đã làm xong rồi giờ đang để trong cặp táp của anh, anh mỉm cười tiếp tục nghe Lăng Chính Trung lải nhải.



-Cái gì quản lý Hầu quản lý Mã dù sao cũng giống nhau, anh cứ nghĩ lại đi, khi nào muốn đi thì liên lạc với tôi, cứ quyết định vậy đi! Anh ngồi đây tôi đi tắm cái đã.



Nhìn Lăng Chính Trung vội vàng trao đổi xong việc liền cầm khăn tắm cùng áo ngủ đi vào phòng tắm Hướng Thiên không khỏi bật cười.



Kỳ thật lúc đầu Lăng Chính Trung cho anh ấn tượng không tốt, nhưng tiếp xúc lâu sẽ phát hiện đó là một người rất nhiệt tình, không để ý những chuyện vặt vãnh, chỉ mới quen biết không lâu mà đã nhiệt tình tìm việc cho anh như vậy vẫn làm Hướng Thiên cảm thấy có hơi bất ngờ.



Tuy nói làm nhân viên bán bảo hiểm miệng lưỡi phải dẻo như kẹo kéo, có thể hùng biện sẽ có được nhiều ưu thế, nhưng làm việc đến cùng hay phải làm đến nơi đến chốn, hơn nữa anh cũng không thích bỏ dở nửa chừng, kỳ thật so với làm huấn luyện viên thể hình, mở một nhà hàng mới là giấc mơ của anh, nhưng tiền thôi việc của anh cùng tiền gửi ngân hàng đều bị ba chị gái bóc lột sạch bách, nói là giữ hộ anh nhưng thực tế nói thẳng ra là muốn lôi anh về giúp đỡ nhà hàng gia đình.



Nếu ba bà chị kia mà biết anh còn một số tiền khác gửi trong ngân hàng thì không biết sẽ có cảm tưởng gì? Đó là trước lúc Hướng Thiên về nước mẹ anh trộm gửi vào tài khoản ngân hàng của anh, nhưng nếu không bần cùng thì anh không muốn động đến nó.



Nhớ tới ba người chị như sói như hỏ kia Hướng Thiên lại không khỏi thở dài, bình thường ầm ĩ làm người ta thấy phiền nhưng một thời gian dài không liên lạc lại thấy nhớ mấy chị ấy.



Hướng Thiên lấy di động bấm số điện thoại của anh họ Sở Phong, khuôn mặt luôn mỉm cười của anh cũng theo đó trở nên nghiêm túc.



-Anh họ, về chuyện Dư Thắng Lân anh không cần điều tra nữa, anh ta không hề liên quan đến chuyện này, anh chuyển sang hướng khác điều tra đi.



Giọng nói đối phương lập tức trở nên cảnh giác.



-Sao chú biết được? Chú tra được cái gì?



-Em tìm được một số chứng cứ ở chỗ Trầm Mĩ Mĩ, Dư Thắng Lân sở dĩ gửi tiền cho Trầm Mĩ Mĩ là vì cô ta chụp được cảnh Dư Thắng Lân ở cùng với tình nhân mình, cũng dùng cái này tống tiền, hơn nữa lúc Trầm Mĩ Mĩ gặp chuyện Dư Thắng Lân đang ở cùng với tình nhân, anh ta có người làm chứng, điểm này em đã xác nhận với người kia, tuy anh ta không trực tiếp thừa nhận nhưng em tin cũng không nhiều với sự thật.



-Người kia là ai? Ảnh đâu?



-Ảnh thì em đã trả lại cho Dư Thắng Lân vì anh ta không muốn để cảnh sát biết chuyện tình nhân mình, nên anh họ à, em không thể nói cho anh biết người kia là ai.



Đối diện im lặng một lúc thì đột nhiên giận dữ nói:



-Hướng Thiên, sau khi chú tra được chuyện gì thì phía đầu tiên được thông báo phải là cảnh sát, sao chú lại có thể tự mình trả vật chứng lại cho người bị tình nghi?



-Anh họ, em không phải cảnh sát, không cần dựa vào quy tắc của các anh để làm việc, hơn nữa ngay từ đầu em đã không nghi ngờ Dư Thắng Lân!



-Chú còn dám nói?! Không phải cảnh sát vậy mà chú dám một mình lẻn vào nhà Trầm Mĩ Mĩ, đây là phạm pháp chú biết không?



-Ha ha, anh họ à, bị phát hiện thì là phạm pháp còn nếu không bị phát hiện thì không sao hết…



-Hướng Thiên, anh sẽ bị chú làm tức chết thôi!



Sở Phong hít sâu vài hơi mới làm mình bình tĩnh lại, anh ta tiếp tục hỏi:



-Rốt cuộc chú tìm được manh mối ở đâu? Bọn anh đã tìm kiếm trong phòng Trầm Mĩ Mĩ vài lần mà vẫn không tìm được gì.



-Vậy phòng của bạn gái ở cùng với cô ta bọn anh kiểm tra chưa?



-Làm cho có lệ, cũng có kiểm tra qua, trời ơi, không phải là chú tìm được manh mối ở đó đấy chứ?



-Sau khi Trầm Mĩ Mĩ gặp chuyện bạn của cô ta sợ hãi nên tạm thời chuyển ra ngoài, em không phát hiện được gì trong phòng Trầm Mĩ Mĩ nên muốn sang phòng bạn cô ta tìm thử, vốn cũng không hy vọng gì nhưng rất may là em đã tìm được thứ cần tìm phía sau khung ảnh đặt trên bàn, Trầm Mĩ Mĩ để mấy tấm ảnh kia vào khung ảnh, mặt trên cùng dùng ảnh của bạn cô ta che lại, có lẽ ngay cả bạn cô ta cũng không biết, khá thông minh.



-Sao chú lại đoán được là ảnh?



-Điều này rất đơn giản mà anh họ, Dư Thắng Lân gửi tiền cho Trầm Mĩ Mĩ, hoặc là chủ động, hoặc là bị uy hiếp, chủ động dường như không có khả năng, mà điều kiện bị uy hiếp là gì, đơn giản là thư từ, ảnh chụp, bưu kiện điện tử chiếm đa số, những chỗ lớn bọn anh đã tìm hết rồi nên em chỉ có thể xuống tay ở những chỗ nhỏ, hắc hắc, vậy là tìm được thôi.



Sở Phong nghe xong không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói:



-Hướng Thiên, chú không làm cảnh sát thật đúng là lãng phí nhân tài!



Là vì anh ngốc quá thôi, Hướng Thiên trộm nói một câu trong lòng.