Bảo Hiểm Nhân Mạng

Chương 9 :

Ngày đăng: 16:41 18/04/20


CHƯƠNG 9



-Đau đau đau…



Hướng Thiên dùng túi đá nhẹ nhàng chườm lên khuôn mặt bị đánh hơi sưng của Lăng Chính Trung, anh đã cố gắng chườm nhẹ nhất có thể nhưng bé ngoan xui xẻo đáng thương kia vẫn liên tục kêu gào, dường như muốn phun ra tất cả oán hận đầy bụng vậy.



Hướng Thiên từ lúc đi làm về chỉ nghe Lăng Chính Trung kể khổ đã hơn nửa tiếng rồi, mắt thấy bé ngoan còn chưa có ý định im Hướng Thiên đành phải mỉm cười nối tiếp:



-Chính Trung, tôi biết anh bị oan, anh không hại Dư Thắng Lân, anh không phải Judas, anh là Đậu Nga, nhưng lúc này anh đừng lộn xộn được không? Anh cứ động tôi sẽ không khống chế được lực tay lại chạm vào vết thương của anh.



Hướng Thiên không nói còn đỡ, anh vừa mở miệng lại làm bùng lên tức giận vẫn chưa nguôi của Lăng Chính Trung.



-Hướng Thiên, ngày mai anh nhất định phải đi với tôi vào miếu xin bùa bình an, chắc chắn năm nay tôi phạm thái tuế, nếu không sao tháng sáu mà tuyết cứ rơi liên tục vào người tôi thế này?



-Chính Trung, ngày mai tôi phải đi làm…



-Tôi mặc kệ, tôi bị người ta đánh thành thế này đây! Anh đã cam đoan thế nào trước mặt cảnh sát động kinh, còn nói phải bảo vệ tôi, kết quả tôi bị người ta đánh thành đầu heo mà anh còn lòng dạ đi làm…



Nghe câu oán giận trẻ con như vậy Hướng Thiên đành phải cười khổ.



Anh cam đoan lúc nào? Ngày đó hình như anh không có nói gì hết mà? Từ đầu đến cuối đều là hai người Sở Phong với Lăng Chính Trung tự quyết định.



-Anh bị đánh nhưng Dư Thắng Lân bên kia hình như cũng không hơn gì đúng không?



-Đó là đương nhiên, chẳng lẽ tôi cam chịu cho hắn đánh? Đương nhiên là đánh lại cả vốn lẫn lãi rồi! Nhưng Hướng Thiên này, anh nói xem có phải tôi thật sự rất xui xẻo không?



Lăng Chính Trung tiếp tục kêu ca oán thán, nhưng trả lời hắn chỉ là nụ cười thản nhiên của Hướng Thiên.



Không biết thế nào mà nụ cười nhẹ nhàng kia vào mắt Lăng Chính Trung lại làm hắn nhìn đến ngây dại.



Kia hàng lông mi dài dày hơi cụp, khóe môi hơi mím lại khẽ nhếch lên, còn có dáng vẻ chăm chú chườm mặt cho hắn làm khuôn mặt vốn thanh tú của Hướng Thiên trở nên nhẹ nhàng bình yên, Lăng Chính Trung ngơ ngác nhìn chằm chằm khuôn mặt này không nhịn được nuốt nước bọt.



Vì phải chườm đá nên hai người dựa vào nhau rất gần, Lăng Chính Trung có thể ngửi thấy rõ ràng mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người Hướng Thiên, trong nháy mắt bàn tay đang để trên đầu gối của hắn có xúc động muốn ôm đối phương.



Lăng Chính Trung đã có kinh nghiệm quan hệ với đàn ông, tuy chỉ một lần lại xảy ra lúc hắn nửa tỉnh nửa say nhưng hưng phấn và kích động lúc ấy đến giờ vẫn làm tim hắn đập nhanh, đó là cảm giác hoàn toàn khác với phụ nữ làm sau đó có mấy lần hắn muốn tiếp tục, nhưng ngẫm lại nơi ấy cả ngày người đến người đi không biết có bị bệnh gì không, nghĩ như vậy ý định kia cũng biến mất.



Nhưng Hamster thì lại khác, anh ta thanh tú đơn thuần như vậy, tính tình cũng tốt, nếu cùng anh ta…



Đáng chết, hắn nghĩ cái gì vậy? Hamster coi hắn là bạn, sao hắn có thể làm chuyện như vậy với bạn chứ, ngay cả tưởng tượng cũng không được…



Nhưng trái với cảm xúc có thể kiềm chế, ngửi thấy mùi thơm ngát thoang thoảng trên người Hướng Thiên, Lăng Chính Trung cảm thấy có ngọn lửa nóng đang không ngừng chạy tán loạn trong cơ thể, bụng dưới cũng càng ngày càng nóng, hắn xấu hổ phát hiện hình như mình có phản ứng.



-Hướng Thiên, massage eo cho tôi!



Thừa dịp Hướng Thiên chưa chú ý tới biến hóa cơ thể của hắn, Lăng Chính Trung cuống quít nhào sấp xuống sofa để che đi xấu hổ của mình.



Lăng Chính Trung chỉa chỉa thắt lưng sau của mình.



-Tên khốn Dư Thắng Lân du tôi vào đầu xe làm đau chết tôi, Hướng Thiên, anh nhìn hộ tôi xem có bị tụ máu không?



Hắn không dám nhìn Hướng Thiên mà dứt khoát dúi đầu vào sofa, chỉ cảm thấy quần áo bên hông bị kéo lên một góc, bụng ngón tay hơi mềm mại nhẹ nhàng đè xuống eo hắn, Hướng Thiên vừa xoa nhẹ vừa cười nói:



-Có hơi xanh nhưng cũng không quá nặng. Thế này đi Chính Trung, có thời gian tôi dạy anh mấy chiêu phản công đơn giản, sau này nếu có chuyện tương tự xảy ra anh cũng sẽ không có hại…



-Ừm…



Lăng Chính Trung căn bản không chú ý nghe Hướng Thiên nói cái gì, hắn cố gắng lắm mới rặn ra được chữ này.



Trời ơi, ai đến cứu hắn đi? Còn tưởng đổi xoa chỗ khác sẽ không sao, ai ngờ ấn nắn dịu dàng của Hướng Thiên còn hoàn hảo hơn kỹ thuật của mấy cô massage được huấn luyện chuyên nghiệp, đây không phải ấn mà chính là đang hấp dẫn hắn.



Lăng Chính Trung chỉ cảm thấy dục vọng của hắn càng cứng hơn, ngay cả bạn gái trước đây cũng không làm hắn hưng phấn như vậy, cảm giác như lắc đến lắc đi giữa thiên đường và địa ngục, kích thích kiểu một lên một xuống này còn kịch liệt hơn cả việc ngồi tàu lượn, hắn vội vàng kéo gối ôm ở bên cạnh vùi mặt vào bắt đầu tự thôi miên.



Lăng Chính Trung, lý trí lý trí! Mày nhất định không được làm cầm thú! Hamster không phải những người đó, không thể cho mày tùy tiện miễn cưỡng.



Nhưng…



Tôi thật sự không chịu được, Hamster, rốt cuộc anh đang xoa tụ máu cho tôi hay là đang dụ dỗ tôi vậy?



-Ừm, Hướng Thiên này…



-Sao thế?



-Rót cho tôi chén nước được không? Tôi thấy hơi khát…



-Được, anh chờ chút.



Nhìn thấy Hướng Thiên đi vào bếp Lăng Chính Trung vội vàng ngồi dậy đặt gối ôm lên đùi mình nhằm che đi chỗ xấu hổ, sau đó thở dài nhẹ nhõm.



May quá, không làm cầm thú, Lăng Chính Trung hắn vẫn là chính nhân quân tử.


Là có người muốn mạng anh đấy, vẫn còn nghĩ là trò đùa ư?



Hướng Thiên mở bưu kiện ra hộ Lăng Chính Trung, bên trong phong thư rơi ra một xấp ảnh, người trong ảnh đều là Lăng Chính Trung nhưng khung cảnh lại khác nhau, có ảnh chụp trên đường, cũng có ảnh chụp trước cửa nhà, vì đều là chụp từ xa nên cảnh có hơi mờ, nhưng phần cổ của Lăng Chính Trung đều bị một vật sắc rạch qua vài đường, nếu chỉ nhìn qua sẽ giống như bị cắt đứt cổ.



-Shit, là ai nhàm chán như vậy, chụp ảnh tôi lại còn nguyền rủa tôi…



-Mấy tấm này được chụp từ trước, Chính Trung, mấy bộ quần áo này gần đây anh vẫn chưa mặc đến đâu.



-Thì sao?



-Là mặc trước khi Trầm Mĩ Mĩ gặp chuyện? Hay là sau?



Bị Hướng Thiên hỏi vậy Lăng Chính Trung mới nhìn chăm chú vào ảnh nghĩ nghĩ một lúc, sau đó chỉ vào một trong mấy cái ảnh nói:



-Bộ này khẳng định mặc trước khi Trầm Mĩ Mĩ gặp chuyện, bởi lúc đưa đi giặt về bị co lại nên tôi không mặc đến nữa.



Hướng Thiên nhìn phong bì phát hiện bên trong còn có một tờ giấy viết thư, anh lấy rồi mở ra.



Trên mặt giấy trắng chỉ có ba chữ Lăng Chính Trung to màu đỏ, chính giữa còn vẽ một con dao.



Lần này Lăng Chính Trung tức đến nghẹn lời.



Rõ ràng từ trước khi Trầm Mĩ Mĩ bị đâm xe đã có người theo dõi hắn, không chỉ chụp trộm hắn mà còn bày kế trộm xe vu oan cho hắn, ngày đó nếu không phải Hướng Thiên may mắn đến tìm hắn sớm như vậy thì chỉ sợ đến giờ hắn vẫn thuộc đối tượng tình nghi.



Nhưng… Là ai? Vì sao lại hận hắn như vậy? Thậm chí ngay cả bạn gái cũ của hắn cũng không tha?



Hướng Thiên lấy giấy bút đưa cho Lăng Chính Trung.



-Chính Trung, vẽ lại dung mạo của cô gái uống rượu với anh đêm đó cho tôi xem.



-Đã lâu như vậy rồi tôi không nhớ rõ đâu, hơn nữa tôi vẽ xấu lắm…



-Không sao, cố hết sức vẽ là được rồi.



-Nhưng tôi không biết người phụ nữ kia, Hướng Thiên, bệnh đa nghi của anh nặng quá rồi đấy.



-Chính Trung, người phụ nữ này rất kỳ lạ, trong khoảng thời gian từ buổi sáng anh lái xe đi đến lúc không thấy chìa khóa, tất cả những người có thể lấy chìa khóa tôi đều đã kiểm tra, nhưng duy nhất không tra được chính là cô ta.



Thấy Lăng Chính Trung có vẻ không tình nguyện, Hướng Thiên thở dài.



-Chính Trung, không phải là anh muốn đi cục cảnh sát nhận diện chứ?



Bị Hướng Thiên uy hiếp phải đi cục cảnh sát, Lăng Chính Trung lập tức không nói nhiều nữa mà bắt đầu vẽ tranh.



-Khi đó tôi đã hơi say nên không nhớ rõ lắm…



Lăng Chính Trung cầm bút, vừa nghĩ vừa vẽ, với kỹ thuật vẽ tranh của hắn có thể vẽ ra cũng chỉ là hình dạng đại khái. Sau khi vẽ xong Lăng Chính Trung quăng bút sang bên cạnh.



-Hướng Thiên, tôi đi tắm đây, nhớ mai phải đi xin bùa bình an với tôi đấy.



-Nhớ rồi.



Hướng Thiên lấy một bức tranh khác trong cặp táp ra, đây là bức tranh anh vẽ từ miêu tả của tên côn đồ kia, anh đặt hai bức song song nhau lên bàn.



Ngoài dáng người cùng là cao gầy thì không có bất kỳ đặc trưng nào giống nhau, bức của Lăng Chính Trung vẽ là kiểu tóc thẳng tự nhiên, mặt trái xoan, mắt to, môi đỏ, mà bức của tên côn đồ thấy rõ nhất là kiểu tóc uốn lọn to, dung mạo vì bị kính râm với khẩu trang che khuất nên không nhìn rõ được gì.



Hoàn toàn là hai hình tượng tương phản, từ góc độ tâm lý học, khi một người cố ý che giấu bản thân sẽ hóa trang thành dáng vẻ tương phản với bình thường, Hướng Thiên gần như có thể khẳng định hai cô này là cùng một người, nhưng giữa người phụ nữ này với Chính Trung có ân oán gì?



-Hướng Thiên, anh nói bùa này thật sự dùng được không?



Lăng Chính Trung lật qua lật lại tấm bùa màu vàng trong tay, sau đó nghi ngờ hỏi lại.



Dùng được mới là lạ, là có người muốn hại anh chứ có phải bị ma ám đâu.



Hướng Thiên đương nhiên không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình.



Cũng bởi Lăng Chính Trung cố chấp mà hại anh buổi sáng chỉ đến công ty dập thẻ sau đó lấy cớ đi bán bảo hiểm mà trốn mất, tiếp đó cùng Lăng Chính Trung lái xe hơn hai tiếng đồng hồ đi vào ngọn núi ngay cả chim sẻ cũng chả thấy một mống, cùng nghe xong một tràng chú ngữ căn bản chả hiểu gì thì xin được tấm bùa này.



Nói là xin, thực tế là bỏ năm trăm đồng để mua, với một người xưa nay không tin ma quỷ như Hướng Thiên thì cầu thần bái phật quả thực là hành động vớ vẩn, nhưng chỉ cần đương sự có thể vì thế mà an tâm thì có xin nữa xin mãi anh cũng không nói gì.



Chính Trung bỏ tiền mua cũng chỉ là để an tâm thôi.



Hôm nay là Hướng Thiên lái xe, bởi anh nhìn ra Lăng Chính Trung bị từng tấm bùa như đòi mạng làm cho căng thẳng, trạng thái tinh thần thế này tốt nhất là không nên lái xe đường dài.



Nghe tiếng nhạc du dương trong xe Lăng Chính Trung bắt đầu làm vận động gà con mổ thóc, đây đương nhiên cũng là vì dậy quá sớm, rất nhanh hắn đã ngoẹo đầu sang một bên chính thức chìm vào mộng đẹp, Hướng Thiên nhìn hắn ngủ bèn vặn nhỏ nhạc xuống một chút, ánh mắt anh liếc qua kính chiếu hậu, chiếc xe phía sau từ khi ra khỏi miếu vẫn luôn đi theo họ, hơn nữa có xu thế ngày càng tiến gần, trong xe có năm sáy người rõ ràng là nhắm vào họ.



Trên đường xuống núi có một đoạn khá hẻo lánh, Hướng Thiên nhìn chiếc xe phía sau đột nhiên tăng tốc tiến đến gần liền biết chúng định ra tay, anh đang định dừng xe thì lại thoáng thấy đằng sau chiếc xe ấy xuất hiện mấy chiếc xe bus, lợi dụng ngã tư đèn đỏ phía trước Hướng Thiên cố ý xuống xe làm bộ như kiểm tra cần gạt mưa thuận thế liếc nhìn ra phía sau, hóa ra tình cờ theo kịp là mấy chiếc xe du lịch loại lớn, xem ra là xe của đoàn du lịch nào đó, người định không bằng trời định, mấy người phía sau cuối cùng là mất công theo đuôi.



Hướng Thiên lại ngồi vào xe khởi động đi tiếp, Lăng Chính Trung còn ở bên cạnh hào hứng buôn dưa lê bán dưa chuột với chu công, hoàn toàn không phát hiện nguy hiểm gặp thoáng qua.