Bảo Hộ Em Suốt Đời
Chương 104 : Căn phòng bí mật
Ngày đăng: 20:37 19/04/20
Hoa Thiên Cốt thấy ánh mắt kinh ngạc của Thiều Nguyệt thì đột nhiên bật dậy với vẻ sợ hãi, nhỡ đâu sư tôn cự tuyệt rồi ghét mình thì sao? Nghĩ tới đây, sợ hãi trong nàng trở thành nỗi kinh hoàng, nàng sợ sư tôn biết mình có khát khao quá phận sẽ trục xuất nàng khỏi sư môn.
Thiều Nguyệt nhướng mày, Hoa Thiên Cốt thấy thế thì cõi lòng càng thêm lạnh lẽo, nàng bất an lên tiếng, "Sư tôn, con..." Ai ngờ đúng lúc đó, ngực nàng bỗng vô cùng đau đớn, nhịp thở cũng rối loạn.
Thiều Nguyệt vội đỡ lấy Hoa Thiên Cốt, mới vừa rồi cô đã cảm giác được linh lực trong cơ thể Tiểu Cốt bất ổn, vừa muốn nhắc nhở thì giờ nó lại phát triển, cô mải mốt dặn dò, "Tiểu Cốt, bình tâm tĩnh khí, không được xao động!" Bây giờ cô còn đang lo truyền tiên lực cho Hoa Thiên Cốt, khai thông tĩnh mạch cho nàng, ai dè Tiểu Cốt hoàn toàn chẳng tập trung chút nào, dẫn đến linh lực trong cơ thể hoạt động tán loạn.
Thấy vẻ mặt đau đớn của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt vội bảo, "Tiểu Cốt, nhanh lên, mau mặc niệm bùa chú thanh tâm đi!"
Hoa Thiên Cốt nghe thấy thanh âm của Thiều Nguyệt, nàng lẩm bẩm, "Tim như băng thanh, trời sập cũng chẳng hề sợ hãi..."
Cuối cùng linh lực trong cơ thể Hoa Thiên Cốt cũng bình thường trở lại, Thiều Nguyệt nhẹ nhàng trách móc, "Tiểu Cốt, sau này khi tu hành thì không được ba lòng hai dạ, nhất là tại thời điểm có người truyền nội lực cho con, nếu một trong hai người không tập trung tinh lực thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng."
Hoa Thiên Cốt cúi thấp đầu, "Sư tôn, thật xin lỗi..."
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt biết sai thì cũng thầm vui vẻ và yên tâm, song Hoa Thiên Cốt cứ cúi đầu mãi, thoạt trông có vẻ rất buồn bã, Thiều Nguyệt lại nhớ tới dáng điệu sáp lại gần mình ban nãy của Tiểu Cốt, hình như là muốn...
"Tiểu Cốt, ban nãy con..." Thiều Nguyệt thắc mắc, cô chưa dám khẳng định suy nghĩ của bản thân.
Hoa Thiên Cốt vội ngẩng đầu, xua xua hai tay, "Không phải vậy đâu, sư tôn à, Tiểu Cốt không, không có..." càng nói, giọng Hoa Thiên Cốt càng bé lại, nàng không biết sao mình nhất thời lại bị ma xui quỷ khiến.
Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt sốt sắng túm lấy ống tay áo của mình bèn đặt cả hai tay lên tay nàng hòng phòng tránh trường hợp cái ống tay áo gặp phải thảm cảnh bị nàng xé rách, "Được rồi, vi sư không hỏi nữa, con không cần cuống như vậy."
Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu dè dặt, nàng thấy Thiều Nguyệt cũng không có ý trách phạt thì bất an vô cùng, "Sư tôn ơi, nếu có một ngày, người phát hiện Tiểu Cốt không như sư tôn vẫn tưởng, liệu sư tôn có còn ở bên cạnh Tiểu Cốt nữa hay không?"
Thiều Nguyệt không hiểu vì sao Hoa Thiên Cốt lại đặt ra câu hỏi ấy, trải qua sự kiện đinh Tiêu Hồn, chẳng lẽ Tiểu Cốt vẫn chưa thể yên lòng được hay sao, hay con bé vẫn chưa hề biết mình đã quyết tâm sẽ bảo hộ con bé đến cùng?
Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt chỉ nhìn nàng chứ không đáp, cõi lòng cực kỳ sợ hãi xen lẫn lo lắng, tuy Thiều Nguyệt không hiểu suy nghĩ của Hoa Thiên Cốt, song câu trả lời của cô vĩnh viễn chỉ có một, cô nghiêm túc nói, "Tiểu Cốt à, con là con, dù con có biến đổi hình dáng như thế nào, hoặc vốn dĩ con đã như thế nào đi chăng nữa, trong lòng ta, con mãi mãi là Tiểu Cốt của ta, ta sẽ luôn ở bên con, ta sẽ không bỏ rơi con." Thiều Nguyệt xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Vẫn phải bổ sung, vi sư đã hứa với con rồi mà, có bao giờ vi sư nuốt lời đâu nhỉ? Chẳng lẽ vi sư không đáng để cho Tiểu Cốt tín nhiệm hay sao?"
Hoa Thiên Cốt lắc đầu lia lịa, "Dĩ nhiên là con tin sư tôn, sư tôn là người thân yêu nhất trên đời này của Tiểu Cốt, cũng là người mà Tiểu Cốt tin tưởng nhất!"
"Vậy con còn lo lắng thứ gì nữa chứ?" Thiều Nguyệt thắc mắc.
Hoa Thiên Cốt bĩu môi, nàng nghiêng người lên phía trước, vùi vào trong ngực Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt cũng dang tay ôm lấy nàng, sau đó nhẹ vỗ lưng để trấn an. Hoa Thiên Cốt hưởng thụ sự ấm áp kia, lòng thầm nhủ, sư tôn ơi, hy vọng rằng người sẽ mãi mãi không bao giờ thay đổi, sẽ mãi mãi ở bên cạnh Tiểu Cốt! Hoa Thiên Cốt nắm thật chặt vạt áo của Thiều Nguyệt.
Giữa sa mạc bao la có một thành trì phồn hoa được đặt tên là Liên Thành, trong thành nguy nga lộng lẫy, khắp nơi khắp chốn đều thể hiện sự giàu có của vị chủ nhân. Tại đại điện của thành trì, một bóng người trong trẻo lạnh lùng đang ngồi trước bàn cờ, sắc mặt y thanh cao và nghiêm nghị, toàn thân tản ra một cảm giác hờ hững khiến kẻ khác không dám tiếp cận.
Bấy giờ một hạ nhân cung kính bước vào, hành lễ nói, "Thành chủ, có người tới thăm."
"Mạn Thiên ơi, mau nhìn này, có cả thư Vệ Tích tỷ tỷ gửi cho người yêu!" Hoa Thiên Cốt giơ một bức thư lên.
Nghê Mạn Thiên cúi xuống đọc, quả nhiên có chữ kí tên của Vệ Tích, "Nếu nói như vậy, trong số những thi thể này có cả xác người tình của Vệ sư tỷ ư?"
Hoa Thiên Cốt gật đầu, khóe mắt nàng thoáng trông thấy có một bóng người, nàng cả kinh thốt lên, "Ai!"
Nghê Mạn Thiên lập tức quay đầu lại, một bóng người vụt qua, nàng vội vã đuổi theo, Hoa Thiên Cốt cũng bám sát đằng sau, hai người chạy ra ngoài, một cánh cửa phòng đã rộng mở. Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên nhìn nhau, không phải phòng Vệ Tích đó sao? Hai người gật đầu một cái rồi từ từ tiến lại gần, sau khi bước qua cửa phòng, họ lại phát hiện ra bên trong không có ai.
Hai người rời khỏi đây, một đệ tử môn Thiều Bạch đi tới, hỏi, "Hai người tìm Vệ Tích sư tỷ ư?"
"Vâng!" Hoa Thiên Cốt gật đầu.
"Mới vừa rồi tỷ ấy mau mải chạy qua bên kia kìa." Đệ tử môn Thiều Bạch chỉ về phía một ngọn núi cách đó không xa.
"Cảm ơn!" Hoa Thiên Cốt vội đáp, sau đó nàng với Nghê Mạn Thiên cùng chạy đi.
Vệ Tích chạy vào khu rừng sau núi, nàng dựa vào một thân cây, bật khóc thất thanh, Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên chạy tới, trông thấy bóng Vệ TÍch, Nghê Mạn Thiên giận dữ, "Hóa ra tỷ ta là hung thủ, còn dám giám thị chúng ta tra án nữa chứ, Thiên Cốt, chúng ta xông đến thôi!" 1
"Ai da, Mạn Thiên à, chúng ta phải nói cho rõ trước đã." Hoa Thiên Cốt không ngăn cản kịp, nàng đành bám theo sau.
Nghê Mạn Thiên chạy đến phía sau Vệ Tích, chỉ nàng, "Hóa ra tỷ là hung thủ!"
Vệ Tích vội xoay người cãi lại, "Không phải ta giết sư phụ!"
"Vậy sao tỷ lại theo dõi bọn ta? Hơn nữa không phải sư phụ tỷ đã giết người tỷ yêu hay sao? Tỷ có đầy đủ động cơ để giết Nhạn Chưởng môn." Nghê Mạn Thiên nói.
Vệ Tích lắc đầu lia lịa, Hoa Thiên Cốt thấy dáng vẻ Vệ Tích bèn tiến đến bên Nghê Mạn Thiên, "Mạn Thiên này, ta nghĩ Vệ Tích tỷ tỷ không phải hung thủ đâu, trông tỷ ấy đi, có lẽ tỷ ấy vừa mới biết Nhạn Chưởng môn đã giết người tình của tỷ."
Vệ Tích gật đầu, Nghê Mạn Thiên thấy nàng không giống như đang giả bổ bèn gạt bỏ hoài nghi. 1
Sau đó Vệ Tích nói, "Sư phụ vẫn luôn rất coi trọng ta, ngài muốn bồi dưỡng cho ta thành Chưởng môn kế nhiệm, nhưng, ta không muốn cô đơn suốt đời, mãi mãi ru rú trong môn Thiều Bạch." Vệ Tích hồi tưởng lại chuyện xưa, "Hai năm trước, để cầu sư phụ cho ta rời đi, Giang Lang đã cố gắng thông qua trùng trùng điệp điệp những màn khảo nghiệm của sư phụ, cuối cùng sư phụ cũng đáp ứng, nhưng hóa ra sư phụ đã lừa gạt ta. Đột nhiên Giang Lang từ mà không giã, chàng chỉ để lại một phong thư, nói rằng chàng đã yêu người khác, rằng ta hãy quên chàng đi," Vệ Tích khóc không thành tiếng, "Ta vẫn còn ngây thơ tin theo lời của sư phụ, rằng trên đời này không có một người đàn ông nào là tốt, cho nên ta đã sẵn sàng để đảm nhiệm chức vị Chưởng môn, không ngờ, sư phụ cũng đã bị sát hại."
Hoa Thiên Cốt và Nghê Mạn Thiên nhìn dáng vẻ thống khổ của Vệ Tích, trong lòng vô cùng xúc động. Hoa Thiên Cốt bị cảm động lây, nàng tiến đến trấn an Vệ Tích, còn Nghê Mạn Thiên thì nhờ về Sóc Phong, nàng đưa tay lên chạm vào viên ngọc Viêm Thủy đeo trên cổ, cảm nhận được linh lực của viên ngọc, trong lòng nàng vô cùng ấm áp, Sóc Phong à, thật may huynh vẫn còn ở đây.... 4
--- ------ --- +