Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 113 : Hồng Hoang

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trúc Nhiễm nhìn dáng vẻ hiện tại của Hoa Thiên Cốt, y lảo đảo đứng dậy, sau đó ngửa mặt lên trời cười vang, "Ha ha ha, Hồng Hoang tái xuất rồi, Hồng Hoang..."



Những đệ tử Man Hoang ngã xuống xung quanh cũng vội vàng đứng dậy, cúi đầu quỳ lại, miệng đồng thanh, "Thần tôn!"



Hoa Thiên Cốt lại nhắm mắt làm lơ, bàn tay cầm túi gấm khẽ run, ánh mắt ngập tràn đau đớn, nàng sắp không thể chịu nổi nữa rồi, nước mắt nàng không ngừng tuôn trào, vậy mà sấm sét trên bầu trời vẫn tiếp tục hoành hành, nước mưa đổ ào ào xuống khuôn mặt, khiến cho không còn ai có thể phân rõ đâu là nước mưa, còn đâu là nước mắt. Nàng đứng lên, nhìn những kẻ vây quanh, cặp đồng tử đỏ rực, "Là các người, đều tại các người, các người làm hỏng tấm bùa hộ mệnh sư tôn tặng ta, các người sẽ phải trả một cái giá đắt, aaaa...."



Hoa Thiên Cốt dang rộng hai tay, Hồng Hoang từ người nàng bùng phát, đánh bay hết tất cả, Trúc Nhiễm vội vàng ôm lấy một thân cây khô, sau đó nhảy tới nấp sau một vách đá. Trông Hoa Thiên Cốt như phát điên vậy, Hồng Hoang không ngừng lan rộng ra bốn phía, mỗi bước nàng đi đều khiến mặt đất tạo nên những gợn sóng màu đỏ, truyền đi thật xa, những kẻ sợ hãi Hồng Hoang đã sớm bỏ chạy.



Hoa Thiên Cốt duỗi tay trái ra, vách đá trước người Trúc Nhiễm vỡ nát, Trúc Nhiễm lập tức bị kéo về phía Hoa Thiên Cốt. Tay trái Hoa Thiên Cốt bóp lấy cổ y, nàng lạnh lùng nói, "Sao ngươi lại dám làm hỏng tấm bùa hộ mệnh sư tôn cho ta chứ, tại sao!" Dứt lời, tay nàng siết lại.



Trúc Nhiễm không ngừng giãy dụa, nhưng y không thể thoát khỏi lòng bàn tay Hoa Thiên Cốt, y cố nén giận, "Ta, ta chỉ muốn, muốn giúp cô... không phải cô... muốn bảo vệ, bảo vệ sư tôn của cô hay sao?"



"Sư tôn ư... đúng, ta phải bảo vệ sư tôn, ta phải bảo vệ sư tôn..." Hoa Thiên Cốt đảo tròng mắt lẩm bẩm.



Trúc Nhiễm nhận ra Hoa Thiên Cốt đang không được bình thường, nàng không còn tỉnh táo nữa, thế nên lúc mà y đang suy nghĩ kế để thoát khỏi Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lại hất y đi, xoay người giơ hai tay làm thế phòng ngự.



Kinh Lôi có cảm ứng với Hồng Hoang, một kiếm đâm đến, may mà Hoa Thiên Cốt chống đỡ kịp, song sấm sét từ Kinh Lôi lại truyền tới tay nàng. Hoa Thiên Cốt trầm mặc chốc lát, "Sư tôn? Là sư tôn..."



Lập tức Hoa Thiên Cốt nhìn chằm chằm Kinh Lôi như thể Thiều Nguyệt đang ở trước mặt nàng vậy, cô chĩa kiếm về phía nàng, nàng mỉm cười buồn bã, "Sư tôn à, người muốn giết Tiểu Cốt sao? A, a, chết trong tay sư tôn cũng tốt, cũng tốt..." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt buông tay, không cản lại kinh Lôi nữa.



"Tiểu Cốt!" Thiều Nguyệt vội vã chạy tới, thấy Kinh Lôi định đâm Hoa Thiên Cốt, cô phi thân, nắm lại chuôi kiếm, hất về đằng sau, Kinh Lôi lại vòng lại, Thiều Nguyệt tay không nắm lấy thân kiếm, "Kinh Lôi, mày lại dám không nghe lời tao à?" Máu chảy từ tay trái của cô lan trên thân kiếm, Kinh Lôi dần bình tĩnh lại, quay về cơ thể Thiều Nguyệt.



Thiều Nguyệt quay lại tiến đến gần Hoa Thiên Cốt, bỗng dưng cô lại bị bật ngược trở về, cô lùi lại mấy bước, nhìn sấm sét không ngừng tuôn ra từ bàn tay phải, thật sự nó đang va chạm với Hồng Hoang trên người Hoa Thiên Cốt. Thiều Nguyệt tiếp tục tiến lên phía trước, nhấc bàn tay trái dính đầy máu để lần mò, không còn bị phản lại nữa, Thiều Nguyệt bước từng bước một, tới gần Hoa Thiên Cốt, dịu dàng gọi, "Tiểu Cốt, Tiểu Cốt..."



Hoa Thiên Cốt tựa hồ không nghe thấy, cặp đồng tử của nàng đỏ rực, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, sư tôn..."



Thiều Nguyệt trông thấy đôi con người đỏ của Hoa Thiên Cốt thì đau lòng không thôi, cô đưa tay phải chạm vào má Hoa Thiên Cốt, nhưng vừa động, đã bị Hoa Thiên Cốt hung hãn giữ cổ tay cô lại.


"Cũng?" Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt, chẳng lẽ con..."



Hoa Thiên Cốt đặt bàn tay Thiều Nguyệt lên trên mắt mình, vừa mừng rỡ lại vừa khó tin, "Sư tôn, đây là thật sao? Sư tôn cũng thích, cũng yêu Tiểu Cốt ạ?"



Thiều Nguyệt gật đầu, sau đó phát hiện Hoa Thiên Cốt vẫn có vẻ chưa dám tin, cô bèn khẳng định lại, "Tiểu Cốt à, đây là vết thương do nước trong ao Tuyệt Tình đấy."



Hoa Thiên Cốt gật đầu lia lịa, bỗng dưng nàng tiến tới ôm chầm lấy Thiều, kéo cô đứng dậy, xoay vòng tại chỗ, nàng vừa quay, vừa cười, "Ha ha... ha ha ha.. ha Tiểu Cốt yêu sư tôn, sư tôn cũng yêu Tiểu Cốt!"



Thiều Nguyệt bị Hoa Thiên Cốt ôm chặt eo thì sợ hết hồn, sau đó cô tiện tay vòng lấy cổ Hoa Thiên Cốt, nghe thấy những lời kia của nàng, hai người nhìn nhau rồi bật cười. Hai tiếng cười không ngừng vang vọng khắp vùng đất hoang vu, ngay cả con thú Ngâm Nga vốn dĩ đang vờ ngủ ở đằng sau hai người cũng phải ngẩng đầu lên, ngắm nhìn hai bóng người một đỏ, một trắng. 1



Hiện tượng bất thường ở Man Hoang ảnh hưởng đến lục giới, hiện tại Bạch Tử Họa đang ở trên đại điện, nghiên cứu bầu trời cùng Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm, cũng có không ít thư gửi tới từ các phái, họ bảo, dị tượng rõ ràng vô cùng bất thường.



Ma Nghiêm cầm bức thư lên, cau mày bảo, "Rốt cuộc chuyện này là sao, chẳng lẽ là do yêu ma ra đời?"



"Ai da, sư huynh à, bây giờ đã kết luận thì vẫn còn hơi sớm," Sênh Tiêu Mặc xoay người hỏi Bạch Tử Họa, "Chưởng môn sư huynh, huynh thấy sao?"



Bạch Tử Họa im lặng không đáp, chàng hiểu Hồng Hoang đã tái thế, nhất định là do Hoa Thiên Cốt với Tiểu Nguyệt đã gặp phải chuyện gì đó tại Man Hoang, chàng nhíu mày, chợt hỏi, "Man Hoang có gì khác thường hay không?" 



"Man Hoang ư?" Ma Nghiêm thắc mắc, "Tử Họa à, ý đệ là, hiện tượng bất thường này có liên quan đến Man Hoang?"



Bạch Tử Họa còn chưa mở miệng, Sênh Tiêu Mặc đã vỗ tay, lo lắng nói, "Tiểu sư muội mới vào Man Hoang chưa lâu, con bé sẽ không có chuyện gì đấy chứ?"



"Chưởng môn các phái có nói gì không" Bạch Tử Họa hỏi.



Ma Nghiêm nhìn lại thư, trả lời, "Không lâu sau sẽ có Chưởng môn các phái Thiều Bạch, Thục Sơn, Thiên Sơn, Ngọc Trọc tới Trường Lưu, bàn bạc về dị tượng lần này, nếu quả đúng là có yêu ma xuất thế, vậy thì chúng ta nhất định phải đoàn kết nhất trí, tranh thủ lúc nó chưa hùng mạnh để tiêu diệt!"



Bạch Tử Họa nhìn ra bầu trời ở bên ngoài, nếu Hoa Thiên Cốt thật sự đã thành Yêu thần, vậy thì chắc chắn Tiểu Nguyệt sẽ ở bên chăm sóc cho nó, vậy nên, Tiểu Nguyệt à, xin hai người, ngàn vạn lần đừng quay trở về đây, nếu không.... 1