Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 115 : Cái giá phải trả

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Các môn phái lớn cũng lần lượt tới Trường Lưu, Bạch Tử Họa và Ma Nghiêm, Sênh Tiêu Mặc ngồi tại đại điện, cùng thảo luận về hiện tượng dị thường trên bầu trời, trước khi nghĩ ra biện pháp đối phó thì Chưởng môn các phái đành phải ở lại Trường Lưu.



Nghê Mạn Thiên vừa mới về phòng, Đường Bảo đã vội xông đến, "Nha đầu hung ác, sao rồi, Tôn thượng có bảo gì không?"



Nghê Mạn Thiên nhìn Đường Bảo một lát rồi đột nhiên lấy tay bóp bóp vai, giọng điệu ảo não, "Ai da, gần đây lúc nào cũng phải bàn bạc với Chưởng môn các phái, mệt muốn chết!"



Đường Bảo hiểu ý bèn tiến tới kéo Nghê Mạn Thiên ngồi xuống, đấm bóp cho nàng, "Sao rồi, có thoải mái hơn không?"



Nghê Mạn Thiên gật gù hài lòng, hâm mộ nói, "Thiên Cốt thật là có phúc quá, nuôi một con linh trùng có thể làm nha hoàn cho mình."



Đường Bảo đơ một lát mới phản bác, "Ta không phải nha hoàn của Cốt Đầu, tới bây giờ Cốt Đầu cũng chưa từng coi ta là nha hoàn! Cốt Đầu là mẹ ta mà!"



"Được rồi, được rồi, được rồi mà, ta chỉ trêu ngươi thôi, chẳng lẽ ta lại không hiểu tính cách của Thiên Cốt sao?" Nghê Mạn Thiên thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Bảo thì cũng không định chọc con bé nữa, còn Tử Trúc và Tử Mạch đang ngồi một bên thấy một màn này thì cười trộm không ngớt.



Đường Bảo ngồi xuống, vắt chéo chân, ánh mắt nhìn Nghê Mạn Thiên đầy mong đợi, "Vậy có tin về Cốt Đầu không?"



Nghê Mạn Thiên thở dài, lắc đầu, "Tôn thượng chẳng hề nhắc gì tới Kiếm tôn chứ đừng nói là Thiên Cốt." Nhất thời, cả căn phòng rơi vào yên lặng.



Đông Phương Úc Khanh vẫn luôn ở trong động băng chờ Đông Hoa tỉnh dậy, anh chàng nhìn ra bầu trời bên ngoài, cảm giác có một loại ứ đọng kỳ quái, anh chàng hơi nhíu mày, bấm tay nhẩm tính rồi thầm cả kinh, sao lại như vậy?



Đông Hoa nằm trên giường chậm rãi mở mắt, Đông Phương Úc Khanh nhận ra sau lưng có động tĩnh bèn mải mốt chạy đến, kêu lên, "Đông Hoa! Đông Hoa!"



Đông Hoa mở cả hai mắt ra, nhìn thấy gương mặt vừa vui mừng lại vừa kinh ngạc của Đông Phương Úc Khanh, "Úc Khanh..."



"Đông Hoa, cuối cùng thì ông cũng tỉnh rồi!" Đông Phương Úc Khanh cao hứng nắm lấy tay y.



Đông Hoa ngồi dậy, nhìn xung quanh một vòng, thì ra đây là động băng của Trường Lưu, y hỏi, "Ta đang ở Trường Lưu sao?"



"Ừ, Bạch Tử Họa đã dùng ngọc Viêm Thủy để cứu ông." Lúc Đông Phương Úc Khanh nhắc tới Bạch Tử Họa vẫn còn chút không thoải mái.



"Vậy con... còn muốn báo thù không?"



Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Ta đã thề rằng chỉ cần ông tỉnh lại, ta sẽ buông xuôi tất cả hận thù."



Đông Hoa vui vẻ mỉm cười an tâm, "Vậy mới phải, con nên sống một cuộc sống mà mình mong muốn, đừng chìm đắm trong thù hận để rồi suốt đời phải thống khổ."



Đông Phương Úc Khanh nhìn chằm chằm Đông Hoa, sau đó anh chàng bật đứng dậy, "Đông Hoa này, ông đã ở lầu Dị Hủ được bao lâu rồi?"



B




"Đúng vậy!" Đông Phương Úc Khanh kiên định.



"Vì một cô gái như vậy, đáng không? Cô ta căn bản còn không yêu ngươi."



Đông Phương Úc Khanh mỉm cười, "Nàng yêu ta cũng được, hận ta cũng được, ta chỉ biết, tình cảnh nàng lâm vào ngày hôm nay, phần lớn là do một tay ta tạo nên, chỉ cần người nói cho ta biết, làm thế nào để có thể cứu nàng ra?"



"Ngươi muốn biết trước cái giá không?"



Đông Phương Úc Khanh lắc đầu, "Không cần!"



"Được, vậy ta hỏi ngươi một lần nữa, ngươi thật sự nguyện ý?"



"Ta..." Đông Phương Úc Khanh vừa định gật đầu đáp thì đột nhiên ngừng lại, bởi vì có ai đó đã chế trụ anh chàng, Đông Phương Úc Khanh trợn tròn mắt, không thể tin nổi sẽ có kẻ dễ dàng đi vào khu cấm địa của lầu Dị Hủ như vậy?



Đông Hoa toàn thân diện trường sam màu trắng xám đi tới, Đông Phương Úc Khanh kinh ngạc nhìn y, không hiểu sao y lại làm như vậy. Đông Hoa tới trước mặt Đông Phương Úc Khanh, đưa tay thoáng qua mắt anh chàng, Đông Phương Úc Khanh lập tức ngất xỉu.



Đông Hoa nhẹ thả Đông Phương Úc Khanh lên ghế, sau đó xoay người nói, "Ta mong rằng nguyện vọng của thằng bé có thể trở thành hiện thực."



"Ngươi có biết cái giá phải trả cho nguyện vọng của nó rất lớn không."



Đông Hoa quay đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Dù là giá gì đi chăng nữa, ta cũng nguyện ý."



"Giờ đây ngươi đã là người tự do rồi, sao ngươi còn quay lại giúp nó?"



Đông Hoa mỉm cười đáp, "Ta đã nhìn thằng bé lớn lên, từ một đứa trẻ nho nhỏ cho đến khi trưởng thành làm một vị các chủ như ngày hôm nay, ta đã sớm coi nó như con trai của mình, hỏi trên thiên hạ này, có bậc cha mẹ nào lại không yêu quý đứa con của mình không kia chứ?"



"Ngươi đã nghĩ xong? Muốn biết trước giá không?"



Đông Hoa gật đầu, "Ta đã quyết, giá thế nào thì ta cũng chấp nhận!"



Bầu không khí chợt trở nên yên lặng, xong một trục cuốn gỗ bỗng nhiên rơi xuống, Đông Hoa đưa tay bắt lấy.



"Phương pháp mở ra kết giới Man Hoang ở trong quyển cổ tịch đó, còn cái giá nằm ở phần cuối cùng."



Đông Hoa chậm rãi mở trục cuốn ra, phía trên ghi cặn kẽ lại phương pháp mở kết giới man hoang, cho đến phần cuối cùng, y nhìn thấy bốn chữ "Ngũ quan tiêu thất" hiển hiện. Đông Hoa chỉ khẽ mỉm cười, đưa tay xóa bốn chữ đó đi rồi đóng cuốn trục lại.



--- ---------