Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 117 : Phá vỡ

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Khi Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt quay lại chỗ cũ thì quả nhiên đệ tử Man Hoang đã tụ tập ở đó, bọn họ vừa trông thấy Hoa Thiên Cốt đã rối rít hành lễ, đồng thanh, "Bái kiến Thần tôn, Tiên tôn!"



Hoa Thiên Cốt tiến lên, "Các người không cần phải như vậy, mau nói, đâu là nơi kết giới yếu nhất?" Nàng vẫn không quen thấy có một đám người quỳ về phía nàng.



Một đệ tử đứng dậy, khom người đáp, "Thần tôn, mời!"



Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu mỉm cười với nàng, cùng sánh vai đi chung với Hoa Thiên Cốt, thú Ngâm Nga đi đằng sau, những đệ tử Man Hoang khác có chút sợ hãi nên giữ khoảng cách với nó, chỉ có duy một đệ tử đi đằng trước để dẫn đường.



Đến nơi đó rồi, đệ tử dẫn đường nói, "Thần tôn, chính là chỗ này."



Thiều Nguyệt nhận thấy nơi này khá quen, không phải là nơi lúc đầu mình đến khi mới bước vào hay sao? Vị đệ tử kia tới trước mặt Hoa Thiên Cốt, chắp tay, "Xin mời Thần tôn!"



Hoa Thiên Cốt gật đầu, đang chuẩn bị tiến tới thì đột nhiên lại bị Thiều Nguyệt ngăn cản, Thiều Nguyệt nhìn đám đệ tử Man Hoang, ánh mắt thoáng lạnh, "Các người muốn rời khỏi Man Hoang thì phải đáp ứng một điều kiện của ta."



"Tiên tôn cứ việc nói, chỉ cần có thể ra khỏi Man Hoang, bảo chúng ta làm gì, chúng ta cũng đồng ý!" Đệ tử dẫn đường trả lời.



"Đúng đấy, đúng đấy..." Những đệ tử Man Hoang khác cũng phụ họa.



"Tốt lắm," Thiều Nguyệt lại gần bọn họ, "Ban đầu vì sao các người lại phải vào Man Hoang, hẳn trong lòng các người tự hiểu rõ, một khi đã rời khỏi Man Hoang, không cho phép các người được làm những việc nhẫn tâm, không có nhân tính nữa, phải luôn giữ thiện niệm trong tim, không gây nguy hại cho thế gian."



Đệ tử Man Hoang rỉ tai nhau thì thầm một phen, sau đó đồng loạt đồng thanh, "Dạ vâng, hết thảy đều nghe theo Tiên tôn!"



Thiều Nguyệt vẫn không yên lòng, cô vung tay lên trời, một luồng sấm sét tụ tập trên không trung, sau đó phân tán thành từng tia sét nhỏ, chia vào từng cơ thể của mỗi đệ tử Man Hoang, hoặc trên cánh tay, hoặc trên cổ, hoặc trước ngực, mỗi người đều xuất hiện một tia chớp nho nhỏ màu bạc, đệ tử Man Hoang không ai hiểu gì nhìn ký hiệu trên người mình.



"Đừng nên coi thường tia chớp nhỏ này, nó sẽ giám sát các người, chỉ cần các người nảy sinh tà niệm, tia chớp sẽ cho các người cảm giác điện giật thống khổ để cảnh cáo, nếu không biết hối cải thì hậu quả..." Thiều Nguyệt uy hiếp nhìn xung quanh một vòng, đám để tử không khỏi nuốt nước miếng.



Hoa Thiên Cốt tới bên cạnh Thiều Nguyệt, "Vẫn là sư tôn chu đáo."



Thiều Nguyệt gật đầu, "Chúng ta đi thôi." Hoa Thiên Cốt gật đầu, xoay người bay lên, Thiều Nguyệt cũng bám theo tới bên nàng, hai người cùng thi triển pháp lực, đệ tử Man Hoang bên dưới vội xếp thành một vòng, tĩnh tọa dưới đất, nín thở ngưng thần.
Sát Thiên Mạch gật đầu, "Đúng đấy, ngươi thoạt trông có vẻ không ăn khổ nhiều lắm nhỉ." Sau đó hỏi, "Bé con đâu?"



"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt đuổi kịp, đến khi nàng thấy Sát Thiên Mạch mới vui mừng kéo ống tay áo của hắn, "Sát tỷ tỷ?"



Sát Thiên Mạch hơi im lặng chốc lát, hắn quan sát Hoa Thiên Cốt, toàn thân diện đồ đỏ, mái tóc phiêu bay, cơ thể tản ra loại khí mê hoặc lòng người, Sát Thiên Mạch mới gật đầu, "Bé con à, bé cứ như thế này thì rất tốt, tỷ tỷ rất thích, chúng ta cùng có phong độ của giới yêu ma!"



Hoa Thiên Cốt ngẩn người, sau đó nhớ ra trên người mình đang có Hồng Hoang, nàng quay sang lo âu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt lại chỉ bật cười dịu dàng, nắm tay nàng, khích lệ nàng, sau đó nhìn Bạch Tử Họa đứng đằng sau Sát Thiên Mạch.



"Tiểu Nguyệt..." Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt bên cạnh Thiều Nguyệt, "Quả nhiên Hồng Hoang ở trên người còn bé."



"Sư huynh, dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng sẽ không bỏ rơi Tiểu Cốt." Ánh mắt Thiều Nguyệt lộ ra sự kiên định, Hoa Thiên Cốt không khỏi khẽ cong môi, cõi lòng như có dòng nước ấm chảy qua.



Bạch Tử Họa nhìn mười ngón tay của bọn họ đan chặt vào nhau thì vỡ lẽ, chàng xoay người, hơi bất đắc dĩ nói, "Tiểu Nguyệt, con đường hai người đi chắc chắn sẽ gặp rất nhiều trở ngại, muội đã suy nghĩ kỹ chưa?"



"Sư huynh, ta biết mà, nhưng nếu không cố gắng thử, thì sao biết được kết quả sau cùng chứ?" Thiều Nguyệt nắm chặt lấy bàn tay Hoa Thiên Cốt.



Bạch Tử Họa im lặng chốc lát, nhớ tới ban đầu tất cả mọi người đều muốn chàng giết kiếp sinh tử của mình, chỉ riêng mình Thiều Nguyệt ngăn chàng lại, cô sẽ luôn đi một con đường mà người khác không tài nào tưởng tượng nổi, lần này chàng có nên tin cô không? Nhưng thân là Chưởng môn, trách nhiệm không cho phép chàng làm như vậy, chàng phải cho thiên hạ một câu trả lời.



Thiều Nguyệt thấy Bạch Tử Họa phi thân xuống bèn nghiêng đầu nói với Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt, chuẩn bị xong chưa? Chúng ta cùng đi xuống nhé."



"Vâng!" Hoa Thiên Cốt gật đầu nặng nề, "Chỉ cần có sư tôn ở bên, Tiểu Cốt không sợ!"



"Còn cả Sát Thiên Mạch ta nữa," Từ đoạn đối thoại ban nãy, Sát Thiên Mạch đã biết Hoa Thiên Cốt mang trên mình Hồng Hoang, nhất định rồi cũng sẽ là đối tượng truy kích của mọi người, còn Thiều Nguyệt thì chắc chắn sẽ bảo hộ Hoa Thiên Cốt, cổ tay hắn khẽ chuyển, đưa Phi Dạ về sau lưng, "Ta mãi mãi sẽ đứng ở bên phía của hai người."



Hoa Thiên Cốt nghe xong rất vui vẻ, nàng với Thiều Nguyệt nhìn nhau bật cười, sau đó hạ xuống, dù trước mắt có phải đối diện với chuyện gì đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không bao giờ buông tay sư tôn ra.



--- ------ ---------