Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 12 : Sát Thiên Mạch

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Lưu Hạ về Tuyệt Tình điện rồi từ biệt Thiều Nguyệt. "Tiểu sư thúc, ta định đi nhờ ca ta giúp đỡ, cho nên tạm thời ta phải rời khỏi Trường Lưu."



"Lưu Hạ, không được Chưởng môn chấp thuận mà đã tự ý hạ sơn là phạm phải môn quy." Thiều Nguyệt nhắc nhở.



"Ha ha..." Lưu Hạ cười bảo. "Hiếm khi thấy tiểu sư thúc thuyết môn quy."



"Hả?" Thiều Nguyệt tỏ vẻ lạnh nhạt. "Còn không phải là bởi cô sao!"



"Ta biết, tiểu sư thúc lo lắng cho ta," Lưu Hạ nói không ngừng. "Có lẽ sau này ta sẽ không quay lại đây nữa, ngoài Trúc Nhiễm ra, tiểu sư thúc là người ta yêu quý nhất tại Trường Lưu, tiểu sư thúc, người phải bảo trọng!"



"Lưu Hạ, cô tính rời khỏi Trường Lưu ư?" Thiều Nguyệt hỏi.



"Ca ta mà biết ta tới Trường Lưu, thể nào cũng sẽ lôi ta quay về, dù sao cũng là ta lén lút đến đây." Lưu Hạ nhỏ giọng giải thích.



"Cô thật đúng là một cô em gái bướng bỉnh." Thiều Nguyệt bật cười, "Nếu chúng ta hữu duyên thì nhất định sẽ có ngày tái ngộ, Lưu Hạ, cô cũng phải thật bảo trọng." Thiều Nguyệt không ngăn cản Lưu Hạ bỏ đi, bởi vì cô biết trong nguyên tác, nàng chết vì Trúc Nhiễm, thế nên Thiều Nguyệt hy vọng Lưu Hạ có thể rời khỏi Trường Lưu, ít nhất cũng phải ở bên cạnh Sát Thiên Mạch, anh ta sẽ bảo hộ nàng.



Lưu Hạ vừa mới xuống chân núi Trường Lưu thì một thanh âm quen thuộc gọi tên nàng, khiến cho nàng không dám tin mà quay người lại, lúc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, Lưu Hạ kinh ngạc xen lẫn vui mừng, quả nhiên là huynh ấy!



"Lưu Hạ!" Trúc Nhiễm đi ra từ đằng sau chiếc cây, tới trước mặt Lưu Hạ, thấy nàng nhìn hắn một cách hoảng hốt, Trúc Nhiễm cười bảo. "Sao thế? Không nhận ra ta ư?"



"Không... không phải, huynh ra rồi sao? Thế Tôn cho phép huynh đi ra?" Lưu Hạ vui không kể xiết, tiến đến ôm lấy Trúc Nhiễm.



"Ừ..." Trúc Nhiễm cũng ôm lấy nàng, rũ mi đầy ưu tư. "Ta cam kết với sư phụ, chỉ cần thu đủ Thập Phương Thần Khí, người sẽ đáp ứng cho chúng ta."



"Thập Phương Thần Khí?" Lưu Hạ buông Trúc Nhiễm, lo lắng. "Nhưng việc thu thập Thần Khí đâu có dễ dàng."



"Cho nên ta muốn nàng giúp ta." Trúc Nhiễm nhìn chằm chằm Lưu Hạ.




Mây đen tản đi, Thiều Nguyệt toàn thân thương tích rơi xuống từ giữa không trung, Sát Thiên Mạch phi thân đỡ lấy cô. "Ngươi thật tình, sao có thể lao vào bậy bạ như thế, lại còn cố gắng đi hứng đạo thiên lôi cuối cùng?"



Thiều Nguyệt mỉm cười yếu ớt. "Kết thúc sớm một chút không phải tốt hơn sao, thay vì chờ nó xuống, chi bằng chủ động đi đánh trước."



"Này, thật hết cách với ngươi, ta là Sát Thiên Mạch, còn ngươi?" Đây là lần đầu tiên Sát Thiên Mạch gặp ai cố chấp như vậy.



"Thiều.... Nguyệt....." Dứt lời, Thiều Nguyệt hôn mê bất tỉnh.



"Ngươi...." Sát Thiên Mạch bó tay, xem ra chuyện tìm Lưu Hạ bị trễ rồi, trước cứ lo thu xếp ổn thỏa cho nàng ta đã, đúng lúc Sát Thiên Mạch chuẩn bị bế Thiều Nguyệt rời đi, sau lưng chợt xuất hiện một tia tiên lực, hắn lập tức lắc mình né tránh tập kích, lạnh lùng xoay đầu nhìn hai người kia.  



"Sát Thiên Mạch! Hóa ra là ngươi, mau thả sư muội ra!" Ma Nghiêm vừa thấy Sát Thiên Mạch ôm Thiều Nguyệt, bèn cho rằng Sát Thiên Mạch có ý định làm hại cô, không nói hai lời đã xông đến.



"Hóa ra nàng là sư muội của các ngươi, cũng may, ta còn chưa biết phải mang nàng đi đâu, các người mau dẫn nàng về đi." Sát Thiên Mạch có nghe nói qua việc Chưởng môn Trường Lưu thu nhận tiểu đồ đệ, lại còn do đích thân Bạch Tử Họa dạy dỗ, hóa ra chính là người này, quả thực không hề đơn giản. Hắn nhẹ nhàng làm phép nâng Thiều Nguyệt lên, đưa nàng về phía đối diện, Sênh Tiêu Mặc vội vàng đỡ lấy cô, sau đấy kiểm tra thân thế trên người Thiều Nguyệt.



Sát Thiên Mạch thấy Thiều Nguyệt đã an toàn bèn xoay người rời đi, Ma Nghiêm cả giận, "Sát Thiên Mạch, ngươi không được phép đi, dám đả thương sư muội, ngươi chính là kẻ địch của toàn bộ Trường Lưu."



Sát Thiên Mạch ngồi lên Phượng Hoàng Lửa, bay vượt qua khỏi ngàn dặm mới thoải mái nói một câu. "Thương tích của nàng đúng là do ta gây ra, có bản lĩnh thì tới đây đi!"



"Ngươi...." Ma Nghiêm chỉ tay về phía Sát Thiên Mạch rời đi, tức giận không thôi.



"Được rồi, sư huynh, chúng ta mau mang tiểu sư muội trở về thôi." Sênh Tiêu Mặc khuyên nhủ.



"Được!" Ma Nghiêm cũng lo cho thương thế của Thiều Nguyệt, mải mốt đưa cô rời đi cùng Sênh Tiêu Mặc.



--- ------ ------ ------ -------