Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 134 : Trước phút biệt ly

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Trong tiệm cà phê, chiếc TV vẫn đang trình chiếu "Hoa Thiên Cốt", song ở một bàn ăn, Thiều Nguyệt đã thất thần, lẩm bẩm, "Tiểu Cốt, Tiểu Cốt ơi, Tiểu Cốt..." Ngực của cô đau một cách mơ hồ khiến cho lưng Thiều Nguyệt cong lại, tay nắm chặt lấy phần áo phía trước.



Tiếu Vũ nhận ra Thiều Nguyệt hơi khác thường, nó mải mốt chuyển sang ngồi cạnh, đỡ lấy cô, "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mày làm sao thế?"



Toàn thân Thiều Nguyệt run rẩy, Tiếu Vũ ôm chặt cô, lo lắng nói, "Tiểu Nguyệt à, rốt cuộc thì mày bị làm sao vậy, mày có thể cho tao biết không?"



Nước mắt Thiều Nguyệt không ngừng tuôn rơi nơi khóe mắt, cô ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ, Tiếu Vũ thực sự hoảng hốt trước nết bi thương trong đôi con ngươi của Thiều Nguyệt, nó ngẩn người sợ hãi, chẳng hiểu sao lòng dạ cũng đau theo.



Thiều Nguyệt nắm chặt cổ tay Tiếu Vũ, "Tao, tao phải... quay về, Tiểu Cốt... em ấy đang... chờ tao..."



Tiếu Vũ thầm cả kinh, sau đó Thiều Nguyệt ngất lịm đi trong vòng tay Tiếu Vũ, Tiếu Vũ lo lắng gọi, "Tiểu Nguyệt ơi? Tiểu Nguyệt!"



Tại nhà họ Thiều, Thiều Nguyệt nằm ở trên giường của mình, mày vẫn nhíu chặt, Thẩm Nhu đắp chăn kín cho cô, sau đó bà nhẹ vén tóc trên trán Thiều Nguyệt, Thiều Tử Dương đứng đằng sau với vẻ mặt nghiêm trọng, Tiếu Vũ ngồi một bên nắm lấy tay Thiều Nguyệt, tự trách, "Đều do cháu hết, nếu cháu không dẫn Tiểu Nguyệt ra ngoài thì Tiểu Nguyệt sẽ không..."



Thiều Hoa tiến lại gần, khẽ vỗ vai Tiếu Vũ, "Sao có thể trách em được, em cũng suy nghĩ cho Tiểu Nguyệt thôi mà."



"Nhưng..." Tiếu Vũ quay đầu lại, hốc mắt ửng đỏ, Thiều Hoa ngẩn người, sau đó vội ôm Tiếu Vũ vào trong lòng, an ủi, "Không trách em mà, không phải em sai, nếu Tiểu Nguyệt cứ mãi quanh quẩn ủ rũ ở trong nhà thì gia đình anh còn lo hơn, chúng mình cùng chờ Tiểu Nguyệt tỉnh rồi nói tiếp nhé."



Tiếu Vũ gật đầu trong vòng tay của Thiều Hoa, nó không thể nào quên được ánh mắt đau khổ của Tiểu Nguyệt ban nãy, rốt cuộc thì Tiểu Nguyệt bạn nó đã trải qua những chuyện gì mà lại phải thương tâm thống khổ như vậy chứ?



Trong mơ, Thiều Nguyệt rất lo lắng, cô thấy Tiểu Cốt không ăn, không uống, ngày nào cũng nằm im không động đậy trên giường, chẳng khác nào cái xác biết đi, song dù cô có gọi thế nào đi chăng nữa, Tiểu Cốt cũng không thể nghe thấy thanh âm của cô. Cho đến một ngày, cô thấy Tiểu Cốt rời khỏi phòng, đi không mục đích trong tiểu viện, cô biết Tiểu Cốt đang hồi tưởng lại, sau đó Tiểu Cốt tới bên bờ điện Tuyệt Tình, một bước tiến lên phía trước, nhảy khỏi nơi đây.



"Tiểu Cốt!!!" Thiều Nguyệt sợ hãi bật dậy, giờ cô mới phát hiện mình đang ở trong phòng, cô thở hổn hển, che ngực đi, chuyện cô lo lắng đã xảy ra rồi, rõ ràng cô muốn Tiểu Cốt sống sao cho thật tốt mà. Cho dù chỉ là mơ, nhưng cô biết, nếu là Tiểu Cốt thì nhất định nàng sẽ làm ra chuyện gì đó điên rồ.



Thiều Nguyệt bước xuống giường, chân không đi tới bên cửa sổ, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm với vầng trăng lơ lửng, lòng thầm ra quyết định.



Tại điện Tuyệt TÌnh, Hoa Thiên Cốt tĩnh tọa tu hành dưới tán hoa đào trong viện, giống như sư tôn ngày xưa vẫn thường yêu thích ngồi chỗ này vậy. Vì muốn mình sớm hồi phục, nàng đã bắt đầu tu luyện lại từ đầu, lòng không ngừng nhớ lại những lời dạy dỗ của sư tôn, tựa như sư tôn vẫn còn ở bên cạnh nàng, thanh âm sư tôn vẫn còn văng vẳng bên tai, để cho nàng vô cùng nhớ nhung quãng thời gian được ở bên người. Đó là cảm giác tốt đẹp giúp cho Hoa Thiên Cốt cảm thấy tu luyện là một việc đem lại cảm giác cực kỳ hạnh phúc, dù cho có ra sao thì nàng vẫn luôn nhớ những khi sư tôn còn ở bên nàng, nàng muốn giữ vững tâm trạng này cho đến khi gặp lại được sư tôn.



Thiều Nguyệt tỉnh dậy, khôi phục lại vẻ mặt bình thường để người nhà yên tâm, song vẫn cố gắng hành xử thật cẩn thận. Riêng Tiếu Vũ bắt đầu có chút nghi ngờ, nó cảm thấy Thiều Nguyệt có gì đó bất thường, nhưng lại không thể chỉ rõ ra.



Như ngày xưa, Tiếu Vũ tới Thiều gia thăm Thiều Nguyệt, nó vừa tới đã thấy Thiều Nguyệt ngồi trong phòng khách, xem TV cùng với Thẩm Nhu, thỉnh thoảng còn bình luận mấy câu, cả nhà vui vẻ hòa thuận. Đây đáng lẽ là hình ảnh khiến con người ta cao hứng, song chẳng biết tại sao Tiếu Vũ lại thấy bất an, tựa hồ như Thiều Nguyệt sắp sửa lại biến mất, còn hiện tại nó đang nhìn thấy thì chỉ là ảo giác.
Thiều Hoa ngồi dưới bầu trời đêm, hít thở giữa làn gió lạnh, sau mỗi bữa cơm tối, anh đều ra sân ngồi như thế này, cảm thụ sự lạnh lẽo của đêm thật sự vô cùng thích ý. Thiều Nguyệt tìm Thiều Hoa rõ lâu mới thấy anh trong một góc tối, cô bất đắc dĩ đi tới, "Anh à, anh thật biết chọn chỗ ngồi quá." Dứt lời, cô ngồi đằng sau Thiều Hoa, dựa lưng vào lưng anh.



Thiều Hoa để Thiều Nguyệt ngồi dựa lên người mình, nghiêng đầu hỏi, "Sao thế, bé cưng của anh cũng cảm thấy chỗ này dễ chịu chứ?"



"Ha ha," Thiều Nguyệt cười đáp, "Dạ!" Sau đó nàng thu nụ cười lại, "Anh, Tiểu Vũ là một cô gái tốt, anh phải đối xử thật dịu dàng với cô ấy."



Mặt Thiều Hoa đỏ lên, anh thở dài, "Quả nhiên chẳng có gì qua nổi mắt em."



"Đương nhiên rồi, hôm nay em còn đi chụp ảnh bạn thân với Tiểu Vũ, không biết bao giờ mới thấy được ảnh cưới của hai người đây?" Thiều Nguyệt trêu ghẹo.



Thiều Hoa dùng bả vai khẽ huých Thiều Nguyệt, "Còn chưa đi xem bát tự đâu nhé, tuy nhiên, dù thế nào thì anh cũng không dễ bỏ cuộc đâu!"



"Vâng, vậy thì tốt..." Thiều Nguyệt làm như vô tình hỏi, "Anh này, anh và Tiểu Vũ tìm thấy em ở đâu vậy?"



"Ở núi Thanh U đấy, sao?" Thiều Hoa quay đầu thắc mắc.



Thiều Nguyệt lắc đầu, "Không có gì, chẳng qua thấy hai người bất chấp nơi vắng vẻ như vậy vẫn đến tìm thấy em thì quả là vi diệu."



Thiều Hoa bật cười, "Không phải vì Tiểu Vũ hay sao, cứ nơi nào có mây đen là chạy đến, cô ấy kiên trì lắm, ban đầu anh còn không hiểu nổi, sau đó mới thấy mừng thay cho em vì có người bạn tốt như Tiểu Vũ."



"Đúng nhỉ, em cũng mừng, cho nên anh phải cố gắng rước cậu ấy về nhà mình đấy!" Thiều Nguyệt trịnh trọng tuyên bố.



"Được, đến lúc đó thì em chắc chắn phải gọi Tiểu Vũ là chị dâu." Thiều Hoa cười trộm.



"Vâng, em rất mong đợi..." Thiều Nguyệt đảo tròng mắt, chỉ sợ em không đợi được đến ngày ấy thôi, "Anh, khi em không có ở đây, chăm sóc cha mẹ nhé."



Thiều Hoa im lặng chốc lát, anh luôn cảm thấy trong lời Thiều Nguyệt còn rất nhiều lớp ý, sau đó mới nhớ ra cô sắp nhập học, thế là anh mới thở phào, "Em yên tâm đi, cả nhà có anh lo rồi, em hãy cứ học cho thật tốt ở trường đi."



"Vâng..." Thiều Nguyệt ngửa đầu nhìn trời đêm đầy sao, một giọt nước mắt lăn xuống, nhỏ lên áo của cô rồi biến mất.