Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 136 : Bên nhau trọn đời (Phần I)

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Với sự giúp đỡ của Sênh Tiêu Mặc, Đông Phương Úc Khanh, Hoa Thiên Cốt, Đường Bảo và Tử Mạch, Niết thuận lợi tiến vào trong lớp mây, cậu liếc mắt nhìn Mẫn Sinh phía trước đang dừng lại bên một vòng xoáy màu đen, tựa hồ muốn chờ cậu tiến lại gần. Niết vội đi tới, vừa mới nắm lấy chuôi Mẫn Sinh, Mẫn Sinh đã kéo cậu đi vào trong vòng xoáy đen đặc.



Niết định nói chuyện với Mẫn Sinh, song sấm sét bủa vây khiến cậu không còn tâm trí, chỉ có thể ra sức tránh né, cuối cùng cũng đến một nơi giống như một cái đường hầm, điện lôi bên trong làm Niết sốt ruột, cảm giác thân quen này khiến cậu có chút bất an, cậu không khỏi siết chặt Mẫn Sinh.



"Sao thế? Thấy sức mạnh quen thuộc nên nhớ tới Tiểu Hạo ư?" Một thanh âm cố nhân vang lên bên tai Niết, Niết cả kinh, nghiêng đầu nhìn, "Mẫn Nhiên sao?"



Mẫn Nhiên dửng dưng đứng đó, nhìn khắp tứ phía, "Có vẻ như nơi đây khác với thế giới bên ngoài, ta cũng có thể hiện cơ thể ra rồi." Từ sau trận đại chiến thời thượng cổ, một mảnh hồn phách của Mẫn Nhiên đã nhập vào Mẫn Sinh, trở thành linh tính của thanh kiếm, song hắn cũng chỉ có thể tồn tại trong không gian hư vô mà thôi. Cho tới khi Thiều Nguyệt tiến nhập vào không gian hư vô, cô mới có thể trông thấy Mẫn Nhiên, giờ không ngờ tại lỗ hổng của thời không, Mẫn Nhiên lại có thể trực tiếp rời khỏi không gian hư vô.



Niết nhớ lại lời Đông Phương Úc Khanh, như vỡ lẽ, "Chẳng lẽ đây chính là khe hở của thời không mà Đông Phương Úc Khanh đã đề cập đến sao? Ở đó, dù có là hình thái linh thể nào đi chăng nữa, cũng sẽ hiển hiện."



"Không sai," Mẫn Nhiên gật đầu, sau đó nhìn về phía con đường hầm màu đen trước mắt, ở đó có một tia sét bạc nối thẳng vào trong màn đêm, phía bên đó hẳn là thế giới của Thiều Nguyệt, "Còn nhớ lời dặn dò của Đông Phương Úc Khanh chứ?"



Niết gật đầu với vẻ nghiêm trọng, "Nhớ, nhất định phải băng qua con đường hầm này, song không thể bị bất kỳ một tia sét nào bổ trúng, nếu không sẽ rơi khỏi khe hở thời không, tiến vào một thế giới khác, như vậy thì vĩnh viễn sẽ không thể quay trở lại."



"Nhớ cho kỹ." Mẫn Nhiên nói xong bèn dứt khoát bay vọt vào.



Niết bất đắc dĩ, "Tuy ta không còn Hồng Hoang, nhưng ta vẫn luôn rất tự tin đối với pháp lực của mình." Cậu cầm lấy Mẫn Sinh, bám theo sát Mẫn Nhiên.



Cuối cùng Thiều Nguyệt cũng có thể leo lên đỉnh núi, cô lau mồ hôi trên trán, cảm thán, "Có pháp lực đúng là vẫn tiện hơn nhiều!" Từ khi cô quay lại nơi này, hồi phục lại trí nhớ xong thì cô có từng thử, quả đúng là mình đã không còn pháp lực nữa, cũng đúng, bị Kinh Lôi đâm một phát giữa ngực, còn sống đã là may mắn lắm rồi. Thiều Nguyệt cố gắng thở đều, đi về phía trước, càng đi thì càng tiến đến một bờ vực, sâu không thấy đáy, đồng thời còn có sấm sét không ngừng bổ xuống. Song Thiều Nguyệt không hề sợ hãi, trong lòng cô cực kỳ chắc chắn, rằng dù cô có nhảy xuống thì cũng sẽ không hề hấn gì, cho nên Thiều Nguyệt dứt khoát tiến lại gần bờ vực.



Ngay tại thời điểm Thiều Nguyệt nhấc một bước chân lên không trung thì đằng sau đột nhiên vang lên âm thanh hoảng sợ, "Tiểu Nguyệt!" Rồi cánh tay Thiều Nguyệt bị giữ lại, kéo ngã về đằng sau.



"Tiểu Vũ à?" Thiều Nguyệt ngồi dưới đát, cảm nhận được có người đang ở đằng sau ôm chặt lấy thân mình, đối phương còn khẽ run rẩy, cô biết cô lại khiến Tiểu Vũ lo lắng, thế nên cô đưa tay vỗ vỗ bàn tay đang ở trước người mình, an ủi, "Tiểu Vù à, tao không sao đâu."



Bây giờ Tiếu Vũ vẫn còn thấy vô cùng sợ hãi, nó vội vã chạy đến, thở còn không ra hơi, kết quả là lại trông thấy Tiểu Nguyệt muốn nhảy vực?! Nó hoảng hốt lôi Tiểu Nguyệt trở lại, tới tận khi cảm nhận được sự sống của Tiểu Nguyệt, nó mới dám thở phào.



Nghe được lời an ủi cực kỳ bình tĩnh của Thiều Nguyệt, Tiếu Vũ càng giận dữ hơn, nó dùng lực xoay Thiều Nguyệt lại, lớn tiếng chất vấn, "Mày đang làm gì vậy hả? Mày có biết mày đang tự tìm đường chết hay không!" Vừa nói, mặt Tiếu Vũ vừa ướt đẫm hai hàng lệ.



Thiều Nguyệt nhất thời chưa biết nên giải thích như thế nào, cô có chút bối rối lau nước mắt trên mặt Tiếu Vũ, xin lỗi, "Tiểu Vũ à, mày đừng khóc chứ, mọi chuyện không phải như mày trông thấy đâu, tao không sao hết, tao chỉ muốn quay về... quay về bên người nàng mà thôi."



Tiếu Vũ mất tự nhiên quay đầu đi, tự lau nước mắt cho mình, sau đó mắt đỏ nhìn Thiều Nguyệt, do dự nói, "Nàng... có thật sự quan trọng đối với mày như vậy không?"



Thiều Nguyệt gật đầu tức thì, "Rất quan trọng, nàng là sinh mệnh của tao." Thiều Nguyệt đưa tay chạm vào áo mình, "Tiểu Vũ này, mày còn nhớ những vết thương trên người tao chứ?"



Tiếu Vũ gật đầu, "Nhớ, nhìn thôi cũng thấy giật mình!"




Hoa Thiên Cốt lo lắng đi tới đi lui, nàng thấy Niết vào cổng thế giới cũng đã lâu mà mãi chưa thấy ra, nàng bèn đến trước mặt Đông Phương Úc Khanh, hỏi, "Đông Phương, sao Niết vẫn chưa trở lại vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"



Đông Phương Úc Khanh ngửa lên nhìn trời, vẻ mặt cũng lo âu, song anh chàng vẫn cố trấn an nàng, "Cốt Đầu à, đợi thêm một lúc nữa đi, Niết sẽ không sao đâu, nhất định hắn sẽ đưa Kiếm tôn quay về mà."



"Đúng đấy, Cốt Đầu ơi, mẹ phải tin cha chứ." Đường Bảo cũng khuyên lơn.



"Nhưng..." Hoa Thiên Cốt vẫn không yên lòng, "Khe hở thời không vô cùng nguy hiểm, lỡ có tí bất trắc thì sẽ mãi mãi không thể quay về, ta sợ..."



"Mau nhìn kia!" Sênh Tiêu Mặc vẫn luôn quan sát bầu trời thì chợt trông thấy một luồng sáng hồng vọt ra khỏi mây đen, hắn nhận ra đó là Mẫn Sinh và Niết, hơn nữa Niết còn đang bế một người, thế là hắn vội giúp Niết cản trở lại sấm sét, Hoa Thiên Cốt, Đông Phương Úc Khanh, Đường Bảo với Tử Mạch thấy vậy cũng mải mốt hỗ trợ.



Mẫn Sinh bảo vệ trước người Niết và Thiều Nguyệt, cuối cùng hai người cũng tiếp đất.



Hoa Thiên Cốt vừa nhìn đã trông thấy Thiều Nguyệt, nàng vội vàng chạy đến đỡ lấy Thiều Nguyệt từ trên tay Niết, sau đó quỳ xuống, nhìn Thiều Nguyệt trong lồng ngực, không ngừng gọi, "Sư tôn? Sư tôn?" Thấy Thiều Nguyệt vẫn hôn mê bất tỉnh, Hoa Thiên Cốt ngẩng đầu lên, "Niết ơi, sư tôn làm sao thế?"



"Thiều Nguyệt..." Niết nhìn con dao găm trên tay, áy náy, "Thiều Nguyệt..."



"Ta không sao," Giọng nói yếu ở của Thiều Nguyệt vang lên, Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn Thiều Nguyệt, hốc mắt ửng đỏ, "Sư tôn!"



Thiều Nguyệt gật đầu, dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt, nhận ra nàng đã gầy đi rất nhiều, "Ừ, ta ở đây, Tiểu Cốt à, nàng gầy quá."



Hoa Thiên Cốt lắc đầu, bật nức nở, "Sư tôn, sư tôn, sư tôn!"



Tiều Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc xa cách đã lâu thì không khỏi mỉm cười, đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à, đừng khóc, ta ở đây rồi, sau này sẽ không đi đâu nữa."



"Vâng!" Hoa Thiên Cốt nhận ra thân thể Thiều Nguyệt khác thường, nàng lo lắng nói, "Sư tôn, sao thân thể người lại yếu ớt như thế?"



Thiều Nguyệt nhẹ nhàng xoa má Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt có vẻ rất hưởng thụ, nàng dựa đầu vào tay Thiều Nguyệt, thấy dáng vẻ như mèo con của Hoa Thiên Cốt, Thiều Nguyệt dịu dàng bảo, "Là di chứng sau một kiếm của Kinh Lôi thôi, không sao hết."



"Không sao, sau này đã có Tiểu Cốt chăm sóc sư tôn rồi." Hoa Thiên Cốt kiên định đáp.



"Được." Thiều Nguyệt nói, vuốt ve mặt Hoa Thiên Cốt, để nàng từ từ cúi đầu xuống, trán hai người dựa vào nhau, cảm thụ sự tồn tại của đối phương thì lòng mới thật sự bình tâm. Những người xung quanh thấy một màn ấm áp như thế thì cũng vô cùng cảm động, họ không nỡ đành lòng quấy nhiễu.



--- --------