Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 138 : Bên nhau trọn đời (Phần III)

Ngày đăng: 20:37 19/04/20


Quanh động U Lan líu lo tiếng chim hót, non xanh nước biếc, rừng cây um tùm, song chỉ cần vượt qua ngọn núi này, bạn sẽ lại thấy một khung cảnh khác. Một thế giới trắng như tuyết, băng giá ngàn dặm, gió lạnh giá buốt, khác biệt hoàn toàn so với phần thiên nhiên sống động đằng kia.



Giữa thung lũng nơi non xanh nước biếc này có một gian nhà tranh, xung quanh đóng một vòng hàng rào. Bấy giờ đang buổi xế trưa, trên sân có một cô gái diện bạch y đang thoải mái nằm thích ý tắm nắng, cô nhắm nghiền mắt, giống như đang ngủ, cũng như đang tận hưởng sự ấm áp của mặt trời.



Bỗng nhiên bầu trời vang lên tiếng Phượng Hoàng, thú Ngâm Nga canh gác bên Thiều Nguyệt cảnh giác ngẩng đầu, giậm chân chuẩn bị tư thế chiến đấu. Khóe miệng Thiều Nguyệt khẽ cong, cô vẫn nhắm mắt, trấn an nó, "Thú Ngâm Nga à, không sao đâu, chỉ là cố nhân ghé thăm mà thôi."



Thú Ngâm Nga khẽ kêu, sau đó lùi về đằng sau Thiều Nguyệt, vẫn không dám buông lỏng cảnh giác. Sát Thiên Mạch cưỡi Phượng hoàng lửa tiếp đất, toàn thân diện hoàng sam, bên hông còn kết một đóa hoa, hắn nhẹ chỉnh lại phần tóc bị gió làm nhiễu loạn, thấy Thiều Nguyệt nhàn nhã nằm đó thì tiến đến bảo, "Thiều Nguyệt, tìm ngươi đúng là chẳng dễ chút nào." Vừa nói, hắn vừa không hề khách khí mà ngồi bên Thiều Nguyệt trước chiếc bàn gỗ.



Thiều Nguyệt mở mắt, cười đáp, "Không phải ngươi vẫn tìm thấy rồi sao?"



Sát Thiên Mạch hơi hất cằm, đắc ý nói, "Cũng phải xem xem ta là ai chứ? Cõi đời này đâu có mấy ai có thể làm khó Sát Thiên Mạch ta."



Thiều Nguyệt ngắm gương mặt, giọng điệu đã lâu không gặp thì vô cùng xúc động, "Sát Thiên Mạch à, ngươi vẫn thế."



Sát Thiên Mạch bật cười, sau đó hắn vung tay lên, trên bàn lập tức xuất hiện một bầu rượu tinh xảo cùng một cái chén, hắn tự rót rượu cho mình, thưởng thức mùi rượu một cách tinh tế xong quay sang nhìn Thiều Nguyệt, lắc đầu tiếc nuối, "Ai, mùi vị ngon thế này, xem ra mãi mãi ngươi cũng chẳng thể lĩnh hội."



"Đúng đấy," Thiều Nguyệt cười bảo, "Cho dù nó có vào trong miệng ta rồi thì ta vẫn không thể nhận xét xem liệu nó có ngon hay không, vậy chẳng phải lãng phí lắm sao?"



Sát Thiên Mạch đặt ly rượu xuống, chợt nói, "Cuối cùng ngươi và bé con thân yêu cũng đã có thể sống một cuộc sống tự do tự tại rồi."



Thiều Nguyệt bật cười dịu dàng, "Ừ, có điều Tiểu Cốt vẫn lo về thân thể của ta, đi đến đâu, nàng cũng đòi đi linh thảo, linh dược ở chỗ đó để vội vã bồi bổ cho ta, ai da..." Nói tới đây, Thiều Nguyệt lắc đầu thở dài, bây giờ mỗi khi ngửi được mùi thuốc, cô đều không nhịn được mà nhíu mày, dạ dày sôi sục, song chỉ cần thấy Tiểu Cốt vất vả nấu thuốc vì mình, thời điểm nâng bát thuốc còn dè dặt, ánh mắt đầy mong đợi, cô không nhẫn tâm từ chối, để Tiểu Cốt có thể an tâm, cô đành phải cam chịu thôi.



Thiều Nguyệt ngước lên nhìn về phương trời xa, "Nhắc mới nhớ, Tiểu Cốt nghe đồn phụ cận có loại thảo dược vô cùng hiếm có nên lại ra ngoài tìm rồi."



"Chả trách không trông thấy bé con thân yêu đâu." Sát Thiên Mạch cúi đầu vuốt ve ly rượu trong tay, đột nhiên cảm thấy tâm trạng ảm đạm.
Lúc tới bên cạnh Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt liền mở mắt, nghiêng đầu dịu dàng nhìn Hoa Thiên Cốt, "Về rồi sao, Tiểu Cốt."



Hoa Thiên Cốt lộ ra một khuôn mặt vô cùng vui vẻ, "Ta trở về rồi đây, sư tôn." Sau đó nàng ngồi xuống, nằm lên người Thiều Nguyệt.



Thiều Nguyệt mỉm cười nhẹ vuốt tóc Hoa Thiên Cốt, mặc cho nàng nằm lên người mình. Hoa Thiên Cốt nhắm mắt im lặng chốc lát rồi đột nhiên mở mắt ra, gật đầu cả kinh, "Sư tôn ơi, người uống rượu ư?" 1



Tay Thiều Nguyệt dừng lại, sau đó lại như bình thường, "Mới vừa rồi Sát Thiên Mạch đến uống rượu giải sầu, để khuyên hắn, ta mới uống một chén thôi."



Hoa Thiên Cốt thở phào nhẹ nhõm, "Sư tôn phải chú ý thân thể nhiều hơn."



"À..." Thiều Nguyệt bật cười, bây giờ Tiểu Cốt ngày càng thích quản lý, cô chợt trông thấy Phượng hoàng lửa đứng cách đó không xa bèn thắc mắc nhìn Hoa Thiên Cốt.



Hoa Thiên Cốt giải thích, "Trên đường trở về, Sát tỷ tỷ tặng cho ta."



"Sát Thiên Mạch thật là..." Thiều Nguyệt có chút bất đắc dĩ, "Nếu làm vậy có thể khiến hắn thấy an tâm thì cũng được." Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt có vẻ mệt mỏi bèn dịch người ra một chút, sau đó vỗ vỗ phần trống ở bên cạnh, "Tiểu Cốt à, nàng cũng mệt rồi, nằm nghỉ ngơi một chút đi."



"Được!" Hoa Thiên Cốt vui vẻ nằm xuống, vì nàng không muốn Thiều Nguyệt khó chịu nên nằm nghiêng sát ra ngoài, Thiều Nguyệt lại lo Hoa Thiên Cốt sẽ ngã xuống nên đưa tay ôm eo nàng.



Xung quanh đều là mùi hương của sư tôn khiến cho Hoa Thiên Cốt vô cùng yên lòng, mệt mỏi ập tới, Hoa Thiên Cốt nằm trong lồng ngực Thiều Nguyệt, cặp mắt dần dần nhắm lại. Thiều Nguyệt nhìn Hoa Thiên Cốt đầy yêu thương, sau đó đưa tay vén tóc trước trán cho nàng, cô hơi nhướn người lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống trán của Hoa Thiên Cốt.



"Ngủ ngon, Tiểu Cốt." Thiều Nguyệt dịu dàng bảo, sau đó tăng thêm lực ôm, để Hoa Thiên Cốt dán sát mình hơn, bấy giờ cô mới an tâm để trán kề trán với Hoa Thiên Cốt, mỉm cười tiến vào giấc mộng đẹp.



--- ------ ---