Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 36 : Tri kỉ

Ngày đăng: 20:35 19/04/20


Sát Thiên Mạch thu hồi ma khí trên người, dễ dàng xâm nhập Trường Lưu, hắn nhìn theo hướng Tuyệt Tình điện, cười một tiếng rõ tà mị. Thiều Nguyệt đang ngồi tĩnh tọa tu luyện dưới tàng cây hoa đào trước cửa phòng mình, bấy giờ Tử Trúc đi tới, thấy Thiều Nguyệt bận thì ngồi vào bàn đá trong sân, nhấc bình trà rót ra hai chén xong bưng một chén ngửi một hơi, tỉ mỉ thưởng thức.



Thiều Nguyệt mở mắt đã thấy Tử Trúc ngồi đằng kia thưởng trà, cô bước đến, "Tử Trúc, sao cô lại tới đây? Hơn nữa...." Thiều Nguyệt có chút thắc mắc khi nhìn Tử Trúc, cô cảm giác nàng ta có cái gì đó khang khác thường ngày, trước kia Tử Trúc sẽ luôn chuẩn bị trà xong chờ cô, cô phải uống trước một ngụm thì nàng mới nhấc chén, thế mà bây giờ Tử Trúc lại chẳng thèm chờ cô nói gì đã tự mình ngồi thưởng trà.



Tử Trúc vẫn cứ thưởng trà, không nói gì, Thiều Nguyệt cũng ngồi xuống, nhấc chén trà lên thử một hớp, kỳ quái, "Tử Trúc, sao cô lại không đáp ta? Với cả... bình thường cũng không thấy cô tự giác như thế, chẳng cần ta đề nghị đã tự đi pha trà?"



Thiều Nguyệt thấy Tử Trúc vẫn thờ ơ, cô từ từ đặt ly trà xuống, ánh mắt khẽ lạnh, dùng pháp lực đẩy chén trà qua. Tử Trúc phản ứng cực lẹ, nàng đưa tay nhận lấy chén trà, nhìn Thiều Nguyệt, cười bảo, "Lâu không gặp, sao ngươi lại đối xử vậy với ta nhỉ?" Vừa dứt lời, thanh âm kia rõ ràng là của một nam nhân.



"Sát Thiên Mạch?" Thiều Nguyệt nghe ra giọng Sát Thiên Mạch, cẩn thận quan sát Tử Trúc một chút, "Sao ngươi lại giả dạng thành Tử Trúc thế?"



"A a," Sát Thiên Mạch che miệng, cười đáp, "Sao thế? Ta cải trang có giống hay không?"



Thiều Nguyệt bật cười, "Có, có giống, ta cũng suýt bị lừa mà."



Sát Thiên Mạch hài lòng đổi lại dáng vẻ cũ, Thiều Nguyệt thở phào. "Cuối cùng cũng đổi lại, nhìn mặt Tử Trúc mà lại nghe giọng Sát Thiên Mạch, thật sự thì ta không cảm thấy tự nhiên." Thiều Nguyệt rót trà cho mình và Sát Thiên Mạch, "Ngươi nghĩ sao lại ghé qua thăm ta thế này?"



"Hừ! Ngươi còn nói được, nếu không phải bé con kể cho ta biết ngươi đã qua về Trường Lưu thì ta còn tưởng ngươi vẫn đang lịch luyện kia." Sát Thiên Mạch bất mãn.



"Ha ha, ta thấy người cả ngày lẫn đêm đều ru rú trong Thất Sát điện để cố gắng khiến bản thân ngày càng đẹp hơn, đẹp hơn cả đẹp, căn bản đâu có bao giờ để ý đến tình hình bên ngoài đâu chứ?"



Sát Thiên Mạch vuốt ve mái tóc mình, vô cùng chấp thuận, "Ấy là điều đương nhiên, còn thứ gì có thể quan trọng hơn so với dung mạo của ta?" Nói xong còn lấy ra một cái gương nho nhỏ từ trong lồng ngực, ngắm nghía khuôn mặt của mình.



Thiều Nguyệt cạn lời, cô là con gái mà cũng không có thích đẹp như anh ta, "Vậy ngươi còn than phiền cái nỗi gì?"



"Được lắm, dù sao ta cũng đã tới đây, ngươi theo ta đi!" Sát Thiên Mạch buông gương xuống, nhìn Thiều Nguyệt.



"Lưu Quang cầm hiện đang ở trong tay sư huynh, ngươi muốn trộm cũng đâu dễ như thế."



"Ai bảo ta muốn trộm Lưu Quang cầm, ta muốn ta với ngươi cùng nhau hạ sơn."



"Hạ sơn? Nhưng mà ta vẫn đang bế quan." Thiều Nguyệt hơi do dự.



"Hừ! Nhất định lại là do đám sư huynh kia ép ngươi." Sát Thiên Mạch khinh thường nói, "Muốn phát triển thực lực của Trường Lưu thì sao tự bản thân bọn họ không cố gắng tu luyện đi, cứ gửi gắm hết hy vọng của mình lên người ngươi!"


"Vậy mà ngươi còn chẳng chịu kiêng kị chút nào." Thiều Nguyệt không hiểu hành động lỗ mãng của hắn.



"Ha ha, Sát Thiên Mạch ta thích gì thì làm, còn ai có thể ngăn cản nổi?" Sát Thiên Mạch kiêu căng trả lời.



Trong một cái chớp mắt khi Sát Thiên Mạch đưa Thiều Nguyệt rời đi, Bạch Tử Họa lập tức ngự kiếm phi hành đuổi theo, đuổi được một đoạn thời gian, Sát Thiên Mạch vẫn thấy Bạch Tử Họa còn ở phía sau bèn xoay đầu nói, "Bạch Tử Họa, Phượng hoàng lửa của ta một ngày đi ngàn dặm, ngươi đuổi không kịp đâu."



Quả nhiên khoảng cách giữa Bạch Tử Họa và Sát Thiên Mạch ngày càng xa hơn, Bạch Tử Họa thấy không thể đuổi kịp thì dừng lại, nhìn theo hướng bay của Sát Thiên Mạch, nghi ngờ, "Thục Sơn?"



Bạch Tử Họa trở về Trường Lưu, Sênh Tiêu Mặc vội vàng tiến tới, "Sư huynh, tiểu sư muội đâu?" Hắn nhìn về phía đằng sau Bạch Tử Họa, không thấy bóng dáng Thiều Nguyệt, Ma Nghiêm cũng khẩn trương đợi Bạch Tử Họa.



Bạch Tử Họa bước vào đại điện, "Phượng hoàng lửa của Sát Thiên Mạch ngày bay ngàn dặm, ta... không đuổi kịp."



"Cái gì? Liệu tiểu sư muội có gặp nguy hiểm hay không?" Sênh Tiêu Mặc bất an.



"Nhất định Sát Thiên Mạch biết chúng ta định để cho Thiều Nguyệt đột phá Cửu Trọng Thiên để đối kháng Thất Sát nên mới đến đây bắt sư muội đi." Ma Nghiêm nghiêm túc nói.



"Sư huynh, tuy Sát Thiên Mạch là Thánh Quân Thất Sát, nhưng hắn làm người cũng coi như là kẻ quan minh lỗi lạc, không phải dạng không từ bất kì thủ đoạn nào đâu, ta nghĩ hắn chỉ muốn tỉ thí cùng Tiểu Nguyệt một trận mà thôi." Bạch Tử Họa cũng lo cho Thiều Nguyệt, mà hắn cũng tạm hiểu được tính cách của Sát Thien Mạch.



"Tử Họa, Sát Thiên Mạch là Ma Quân, hắn làm sao có thể hành xử quang minh chứ, dù cho hắn không hại sư muội, vậy thì những thủ hạ kia của hắn cũng không hại sư muội sao?" Ma Nghiêm lo lắng.



Bạch Tử Họa nhất thời không thể phản kháng, trong lòng cũng bộc phát bất an, đại điện lập tức rơi vào khoảng không tĩnh lặng, đúng lúc Sênh Tiêu Mặc muốn phá vỡ bầu không khí thì Lạc Thập Nhất xông vào, "Khởi bẩm Tôn Thượng, hộ pháp Thiện Xuân Thu của phái Thất Sát đang hợp quân chuẩn bị công phá Thục Sơn."



"Xảy ra lúc nào?" Ma Nghiêm mải mốt quay đầu.



"Tin tức truyền đến vào giờ Thìn, hiện tại e rằng bọn họ đã tới Thục Sơn rồi." Lạc Thập Nhất đáp.



"Không biết nha đầu Hoa Thiên Cốt kia có thể xử lý được hay không, nếu như Thục Sơn chưa thiết lập kết giới, chúng ta hẳn vẫn có thể quan sát tình hình qua Thủy Kính." Mặc dù Sênh Tiêu Mặc lo cho Thiều Nguyệt, song Thục Sơn cũng đang xảy ra biến lớn.



"Tử Họa?" Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa đứng dậy, khó hiểu.



Bạch Tử Họa đi tới cửa, không ngoảnh mặt lại, "Phương hướng Sát Thiên Mạch đi dẫn đến Thục Sơn." Dứt lời bèn hóa thành một tia sáng trắng biến mất.



Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc nhìn nhau một cái, vội vàng đến bên Thủy Kính để xem xét tình huống hiện tại ở Thục Sơn.