Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 47 : Sư đồ (Phần I)

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Sau khi đại điển bái sư kết thúc, Thiều Nguyệt đi tới trước mặt Nghê Mạn Thiên, Nghê Mạn Thiên tự biết hổ thẹn, cúi đầu xuống chờ Kiếm tôn giáo huấn. Thiều Nguyệt nói, "Mạn Thiên à, con đã không tuân theo quy tắc tranh giải của đại hội Tiên Kiếm, hiện tại con sẽ bị nhốt trong tiên lao, hãy cứ tĩnh tâm, qua ba ngày, ta sẽ đích thân tới khảo nghiệm con, nếu con thật lòng hối cải, con sẽ được thả ra ngoài."



"Dạ vâng, đệ tử tuân lệnh." Nghê Mạn Thiên cung kính đáp.



Nghê Thiên Trượng nghe xong vội vàng tiến tới "Thiều Nguyệt! Ngươi dám...."



"Cha!" Nghê Mạn Thiên lên tiếng ngăn cản, "Xin ngài đừng can thiệp vào chuyện của con." Dứt lời bèn rời khỏi đại điện.



"Thiên Nhi ơi..." Nghê Thiên Trượng gọi, bây giờ lão không thể hiểu nổi rốt cuộc Nghê Mạn Thiên bị làm sao.



Thiều Nguyệt dõi theo bóng lưng Nghê Mạn Thiên, "Nghê Chưởng môn à, hết thảy những gì ông đã làm, đối với Mạn Thiên mà nói, đều là gánh nặng, từ nay xin ông đừng cố chấp bắt ép nàng nhận lấy tham vọng của ông nữa."



"Thiên Nhi, Thiên Nhi ơi..." Nghê Thiên Trượng mất hồn lẩm bẩm.



Thiều Nguyệt dẫn Hoa Thiên Cốt đi tới điện Tuyệt Tình, Hoa Thiên Cốt đứng bên bờ ngắm nhìn toàn bộ quan cảnh Trường Lưu, thán phục không thôi, hưng phấn hô thật lớn, "Điện Tuyệt Tình, nơi đây là điện Tuyệt Tình, cuối cùng mình cũng đã đến điện Tuyệt Tình!"



Thiều Nguyệt thấy nàng tự đắc như con nít thì buồn cười, chỉ theo sau để nàng tùy ý, thỉnh thoảng còn giới thiệu cho nàng từng ngọn cây cọng cỏ bên trong điện Tuyệt Tình. Theo Thiều Nguyệt vào viện, Hoa Thiên Cốt chạy tới dưới tán cây hoa đào, vòng mấy vòng rồi quay đầu gọi, "Sư tôn ơi,"



"Ừ." Thiều Nguyệt đáp.



"Sư tôn,"



"Hm."



"Sư tôn,"



Thiều Nguyệt không hiểu, "Tiểu Cốt, có chuyện gì vậy?"



"Ha ha," Hoa Thiên Cốt ôm thân cây, lắc đầu ngại ngùng cười, "Con chỉ muốn gọi sư tôn thôi."



"À," Thiều Nguyệt bất đắc dĩ đáp, "Được rồi, đây là phòng của ta, điện Tuyệt Tình còn rất nhiều phòng trống, Tiểu Cốt có thể tự chọn một gian mà mình thích."



Hoa Thiên Cốt đến bên cạnh Thiều Nguyệt, suy nghĩ, "Thế... con có thể ở cùng sư tôn hay không?" Dứt lời, Hoa Thiên Cốt dè dặt quan sát Thiều Nguyệt, nàng rất sợ đối phương không thích.



Thiều Nguyệt thoải mái trả lời, "Được, có thể, bên cạnh còn một phòng trống, để ta dắt con đi xem."




"Sát Thiên Mạch à..." Thiều Nguyệt biết Lưu Hạ vẫn là một nỗi đau trong lòng Sát Thiên Mạch.



Sát Thiên Mạch gượng cười một tiếng, cố chấp tiếp tục, "Chỉ có đoạn thời gian lịch luyện kia, lúc đó ngươi không còn ở Trường Lưu, còn đi rất lâu, chẳng lẽ...."



Thiều Nguyệt bật cười, "Thật tình, không gạt được ngươi chuyện gì, song ngươi không được kể Tiểu Cốt nghe về việc này đâu."



Sát Thiên Mạch không hiểu, "Vì sao?"



"Bởi vì con bé đã quên ta rồi." Thiều Nguyệt bình tĩnh đáp, nhưng Sát Thiên Mạch vẫn nghe ra trong giọng cô ẩn hiện sự thất vọng.



Sát Thiên Mạch không hỏi nữa, hắn phất tay áo, một bầu rượu cùng ba cái ly xuất hiện, "Tới đây đi, hôm nay ta đến là để chúc mừng ngươi và bé con chính thức trở thành sư đồ."



"Tin tức truyền tới ngươi nhanh thật, mà ngươi biết đấy, ta không uống rượu." Thiều Nguyệt nhấp chén trà.



Hoa Thiên Cốt ở trong phòng dọn dẹp hành lí, Khinh Thủy vội vàng giúp nàng, còn không ngừng nói, "Thiên Cốt à, cậu nói xem, lần này chúng ta đi, không biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau lần nữa."



"Xem cậu nói kìa, cứ như sinh ly tử biệt vậy."



"Mặc dù không phải là sinh ly tử biệt, nhưng mà, cậu nhìn cậu xem, Mạnh đại ca không ở đây, các người đều rời xa ta rồi."



"Yên tâm, sau này ta sẽ thường xuyên ghé qua thăm cậu mà."



"Thiên Cốt," Khinh Thủy tiến tới ôm Hoa Thiên Cốt, "Cậu phải hứa với ta, sau này dù cho thế nào đi chăng nữa, tuyệt đối không được quên cậu có một vị tỷ muội là ta."



"Được," Hoa Thiên Cốt xoa lưng Khinh Thủy, cao hứng đáp, "Ta đã biết, cả cậu và Mạn Thiên đều là chị em tốt của ta." Nhắc đến Mạn Thiên, Hoa Thiên Cốt lại có chút ưu tư, "Mặc dù..."



Khinh Thủy bất đắc dĩ, "Cậu vẫn còn nghĩ về Mạn Thiên à? Ai da, ta hỏi cậu nhé, ả ta đã bao giờ coi cậu là bạn đâu, với ả, cậu là nha hoàn thì có, vụ đại hội Tiên Kiếm nữa, ả hạ thủ tàn độc với cậu như vậy, thủ đoạn đê hèn như vậy, khiến cho cậu bị thương nặng như vậy, bây giờ nghĩ lại ta vẫn còn thấy tức đấy."



Hoa Thiên Cốt cất từng bộ quần áo vào trong bọc, đứng dậy, "Những chuyện ấy đều đã qua, từ nay trở đi, ta sẽ vào điện Tuyệt Tình, bắt đầu một cuộc sống mới." Vẻ mặt Hoa Thiên Cốt rạng ngời.



"Cậu nha, lúc nào cũng dễ thỏa mãn." Khinh Thủy cười bảo, Hoa Thiên Cốt nhìn về phía điện Tuyệt Tình, bật cười ngây ngô một tiếng, cuối cùng cũng có thể bái Kiếm tôn làm sư phụ, cũng có thể ở chung một chỗ với sư tôn.



--- ------ ------