Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 64 : Đánh lùi kẻ địch

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Bạch Tử Họa truy tìm dấu vết dọc theo quãng đường đến núi Thái Bạch, nửa chặng, chàng phát hiện ra yêu khí, mà luồng yêu khí này lại hoàn toàn không hề bình thường, hẳn là bắt nguồn từ một trận pháp nào đó, hơn nữa còn là trận pháp đặc biệt dùng để đối phó với thần tiên, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt đang bị nhốt trong đấy? Thế vì sao mà chàng lại không hề cảm nhận được chút gì về Thiều Nguyệt? Bạch Tử Họa vô cùng bất an, xem ra chỉ còn nước đích thân tới núi Thái Bạch để hỏi Thiên Cốt, lúc ấy rốt cuộc thì Tiểu Nguyệt đã gặp phải tình huống nào? Nghĩ xong, Bạch Tử Họa vội vàng ngự kiếm phi hành về phía núi Thái Bạch.



"Không thể nào, làm sao có thể..." Khoáng Dã Thiên không tin nổi vào mắt mình nữa, tại sao chứ? Rõ ràng y đã thấy Thiều Nguyệt bị bóng tối nuốt trọn, thế vì lí do gì mà ả ta lại đứng ở đây, thân thể vẹn nguyên không chút hao tổn?



Thiện Xuân Thu nhìn Thiều Nguyệt, cắn răng nghiến lợi gọi, "THIỀU NGUYỆT!"



Tay Thiều Nguyệt giữ thanh Mẫn Sinh, cô lấy nó chỉ về phía Thiện Xuân Thu, "Giao ra thuốc giải thì ta sẽ tha ngươi tội chết."



"Thanh Mẫn Sinh ư?" Thiện Xuân Thu sợ hãi, gã mải mốt móc ra nghiên Bất Quy hòng chạy trốn. Thiều Nguyệt nhanh mắt, đánh một kiếm tới, Thiện Xuân Thu cố gắng ngăn cản song uy lực Thần Khí không phải chuyện đùa, Thiện Xuân Thu lập tức bị đánh bay, nghiên Bất Quy cũng rớt xuống, Thiều Nguyệt phất tay, thanh Mẫn Sinh trôi lơ lửng trên không trung, sau đó cô dùng pháp lực để hút nghiên Bất Quy vào tay mình.



"Nghiên Bất Quy!" Thiện Xuân Thu che ngực, không cam tâm hét lên.



"Hộ pháp, hộ pháp ơi..." Khoáng Dã Thiên vội vàng đến đỡ Thiện Xuân Thu, lần đầu tiên Bàn Nhược Hoa trông thấy ai đó mạnh dường ấy, ngay cả hộ pháp cũng không phải đối thủ của cô ta, ả không dám liều mạng, mải mốt chạy núp đằng sau Thiện Xuân Thu.



Thiều Nguyệt hơi cau mày, "Thuốc giải của Tiểu Cốt!"



Thiện Xuân Thu nhìn Hoa Thiên Cốt đang nằm trong ngực Thiều Nguyệt, môi nàng đã tím bầm hết lại, gã đột nhiên cười vang, "Ha ha ha, Thiều Nguyệt à, mạng của đồ đệ ngươi hiện nằm trong tay bọn ta, nếu ngươi ngoan ngoãn giao nghiên Bất Quy và kiếm Mẫn Sinh cho ta, ta sẽ đưa thuốc giải cho ngươi."



Thiều Nguyệt nhìn nghiên Bất Quy trên tay, làm phép khiến cho nó đột ngột biến mất, Thiện Xuân Thu chỉ tay về phía Thiều Nguyệt, cả kinh vô cùng, "Ngươi... chẳng lẽ ngươi không thèm quan tâm tới sự sống chết của đồ đệ mình hay sao?"



"Ngươi không đủ tư cách để ra yêu cầu với ta, không chịu nộp thuốc giải phải không, thế thì ta tự đến lấy." Thiều Nguyệt rót tiên lực vào thanh Mẫn Sinh, sau đó vung tay lên, thanh Mẫn Sinh lao thẳng nhắm Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu mải mốt né tránh, thanh Mẫn Sinh lập tức phi tới đám môn đồ Thất Sát, nó đi qua đâu thì đệ tử Thất Sát ngã gục đến đó, thậm chí có kẻ còn tan thành khói mây.



Thiều Nguyệt xoay cổ tay, cô nhìn chằm chằm Khoáng Dã Thiên, "Ngươi khiến Tiểu Cốt bị thương, hôm nay không thể giữ mạng cho ngươi nữa rồi!" Thanh Mẫn Sinh chuyển hướng, đâm về phía Khoáng Dã Thiên, Khoáng Dã Thiên hoảng hốt lắc mình biến mất, mặc kệ y trốn chỗ nào, Mẫn Sinh cũng có thể bám theo đuổi giết, Thiều Nguyệt không nhịn nổi mà hô, "Mẫn Sinh!" Ngay lập tức thanh Mẫn Sinh phân thân hóa thành vô số, một phần truy đuổi Khoáng Dã Thiên, phần còn lại trải rộng khắp đại điện núi Thái Bạch. Khoáng Dã Thiên kinh hoàng, y lại chuyển mình để tan thành khói đen, ai ngờ vừa xuất hiện tại một địa điểm khác thì đã có thanh Mẫn Sinh ở sẵn đó đợi, Khoáng Dã Thiên vừa hiện thân thì Thiều Nguyệt niệm cho toàn bộ Mẫn Sinh hợp nhất, trong lúc Khoáng Dã Thiên còn chưa kịp phản ứng, thanh Mẫn Sinh đã mạnh mẽ xuyên thấu qua thân thể của y rồi.



Khoáng Dã Thiên bàng hoàng nhìn về phía trước mặt, thời điểm thanh Mẫn Sinh đâm y, miệng y phun ra một bọc máu, máu tươi bắn tung tóe trên nền đất, y không cam tâm ngước lên nhìn Thiều Nguyệt xong lại nhìn xuống thanh kiếm cắm trên ngực mình, y muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh nào, cứ thế ngã xuống.



"Khoáng Dã Thiên!" Thiện Xuân Thu gọi, gã nhìn Thiều Nguyệt đầy hung tợn, "THIỀU NGUYỆT!" Vân Ế thấy thế thì lòng nổi sợ hãi, thừa dịp bọn họ không để ý tới mình, hắn vội vã bỏ chạy.
"Vậy thì ngươi rời khỏi Trường Lưu, tới giúp ta quản lý Thất Sát." Sát Thiên Mạch nói một lời kinh hãi lòng người.



"Cái gì?" Hoa Thiên Cốt kinh ngạc, "Sát tỷ tỷ, sư tôn không thể rời khỏi Trường Lưu được."



Đệ tử Trường Lưu và đệ tử Thái Bạch cũng ngạc nhiên bàn luận xôn xao, Nghê Mạn Thiên, Sóc Phong với Lạc Thập Nhất lo lắng nhìn Thiều Nguyệt, pháp lực Sát Thiên Mạch cao thâm, còn có thể không phân thắng bại cùng Tôn thượng Bạch Tử Họa, liệu Kiếm tôn có phải là đối thủ của Sát Thiên Mạch hay không? Thiện Xuân Thu càng khó tin hơn, gã không muốn Thiều Nguyệt đến Thất Sát đâu, "Thánh quân ơi..."



Sát Thiên Mạch nghiêng đầu cảnh cáo gã, Thiện Xuân Thu đành cúi đầu im re.



Hoa Thiên Cốt gấp gáp nhìn Thiều Nguyệt, tay cũng giữ chặt lấy ống áo cô, Thiều Nguyệt thấy Sát Thiên Mạch không có vẻ gì là đùa giỡn bèn lắc đầu bật cười, "Sát Thiên Mạch, hóa ra ngươi vẫn chưa buông tha suy nghĩ này."



"Đương nhiên rồi, không phải Thiều Nguyệt cũng đã nói, việc trở thành Thượng tiên Trường Lưu vốn dĩ không phải mong muốn của ngươi, mà mong muốn của ngươi là..." Sát Thiên Mạch vừa mới định nói ra giấc mơ Thiều Nguyệt từng tâm sự: cô muốn ngao du thiên địa, tiêu dao sơn thủy, thì lại bị Thiều Nguyệt cắt ngang.



"Vậy chắc ngươi cũng biết, câu trả lời của ta sẽ không thay đổi, dù ta không làm đệ tử Trường Lưu, thì ta cũng sẽ không gia nhập Thất Sát, huống chi ta cũng đã đáp ứng sư phụ, mãi mãi ta sẽ chỉ là đệ tử Trường Lưu." Thiều Nguyệt thật sự muốn ngao du thiên hạ, song cô cũng phải chắc chắn rằng Hoa Thiên Cốt sẽ tai qua nạn khỏi, nếu không cô không thể an tâm buông bỏ tất cả để rời đi, huống chi cô đã dõi theo sự trưởng thành của Tiểu Cốt, tình cảm đã sớm vô cùng sâu đậm, sao cô có thể bỏ nàng mà đi chứ. 1



Sát Thiên Mạch che miệng cười, "Cho nên chúng ta thử tỷ thí đi."



"Được!" Thiều Nguyệt thu hồi thanh Mẫn Sinh, Hoa Thiên Cốt bất an nắm lấy ống tay áo của cô, Thiều Nguyệt nhìn nàng, "Chờ ta quay lại nhé."



Lúc này Hoa Thiên Cốt mới gật đầu, giao Kinh Lôi trong tay cho Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt nhấc Kinh Lôi lên, chuyển cổ tay, roẹt một phát, Kinh Lôi phát sáng, Sát Thiên Mạch bật cười, phi thân lên không trung, Thiều Nguyệt cũng bay tới, hai người hâm nóng cả một bầu không khí.



Thoáng chốc, Sát Thiên Mạch và Thiều Nguyệt đã giao phong mấy chục hiệp, song phương không phân cao thấp, tất cả mọi người xem đến hoa cả mắt mũi. Thiều Nguyệt với Sát Thiên Mạch kéo giãn khoảng cách, cô đưa kinh Lôi quá đỉnh đầu, mây đen nhất thời giăng kín, sấm chớp đì đùng, Thiều Nguyệt hô, "Thiên Lôi Địa Thiểm!"



"Ồ?" Sát Thiên Mạch hứng  thú quan sát, "Đây chính là chiêu thức ngươi đã dùng vào thời điểm ngươi thành tiên mà." Sát Thiên Mạch tụ khí, hai tay tạo ra một tấm bình phong màu đen che chở, ngăn cản đòn công kích tới từ Thiều Nguyệt. Rõ ràng uy lực lần này của Thiều Nguyệt đã mạnh hơn thuở xưa gấp mấy lần, Sát Thiên Mạch bắt đầu cảm giác bàn tay tê dại, hắn bật cười, quả nhiên Thiều Nguyệt lợi hại hơn xưa rồi, ngay sau đó hặn vận toàn bộ nội lực, giằng co cùng Thiều Nguyệt. Tuy chiêu thức này của Thiều Nguyệt sở hữu uy lực cực lớn, song chẳng kéo dài được bao lâu, cô biết Sát Thiên Mạch đang muốn hao phí nội lực của cô, thế nên cô chuyển mũi kiếm, gắng sức vung một nhát.



Một luồng kiếm khí khổng lồ đi đôi song hành với sấm sét phóng về phía Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch xoay một vòng, gắng đánh một chưởng, chống đỡ lấy kiếm khí của Thiều Nguyệt, kiếm khí đụng độ ma khí, nhất thời nổ tung, dư âm trận đấu bùng nổ tản ra bốn phía tựa rung động trên mặt hồ yên ả.