Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 68 : Say rượu

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Hoa Thiên Cốt thất thần đứng như trời trồng, Tử Huân đã rời đi rồi, mọi người thắc mắc nhìn Hoa Thiên Cốt, Lạc Thập Nhất vội vàng nhỏ giọng nhắc nhở, "Thiên Cốt, Thiên Cốt ơi..." Thế nhưng Hoa Thiên Cốt chẳng hề có phản ứng gì, Thiều Nguyệt không hiểu, cô tiến lại gần, vỗ vai nàng, "Tiểu Cốt à..."



Hoa Thiên Cốt sợ hết hồn, nàng tỉnh táo lại, nhìn Thiều Nguyệt với vẻ sợ hãi, song lại lo Thiều nguyệt sẽ phát hiện ra chút đầu mối bèn lí nhí đáp, "Sư tôn..." sau đó hơi lùi về đằng sau một bước.



Thiều Nguyệt thấy động tác của nàng thì đoán theo nguyên tác, cô tiến thêm một bước, giọng điệu ân cần, "Con làm sao vậy, chẳng lẽ Thượng tiên Tử Huân đã nói gì với con sao?"



Hoa Thiên Cốt hốt hoảng cúi đầu, sốt sắng trả lời, "Thượng tiên Tử Huân không nói gì với con hết," Nàng vỗ mặt mình, lúng túng bổ sung, "Sư tôn ơi, hình như con say rồi, thấy hơi nhức đầu."



"Nhức đầu?" Thiều Nguyệt lo lắng duỗi tay xoa trán cho Hoa Thiên Cốt, "Đau ở đâu? Có khó chịu lắm không?"



Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt gần ngay trước mắt, trái tim ấm áp khiến nàng không tự chủ mà mỉm cười, nhưng tâm trí bỗng chợt vang lên lời của Tử Huân, không biết Thiều Nguyệt mà phát hiện ra tâm tư đồ đệ của mình thì muội ấy sẽ phản ứng như thế nào đây? Hoa Thiên Cốt giật mình lùi về đằng sau, giãn khoảng cách với Thiều Nguyệt, "Sư tôn à, con, con chỉ muốn nghỉ ngơi một lát."



Tuy Thiều Nguyệt chưa hiểu thái độ của Hoa Thiên Cốt, song cô cũng lo nàng suy nghĩ quá nhiều bèn bảo, "Vậy con mau về nghỉ đi."



"Vâng." Dứt lời, Hoa Thiên Cốt vội vã rời khỏi đại điện, Thiều Nguyệt dõi theo bóng lưng của nàng, chẳng lẽ Tiểu Cốt thật sự đã yêu sư huynh ư?



Trong hậu viện tại môn Thái Bạch, Hoa Thiên Cốt ngồi suy tính trên hòn non bộ, "Lời Thượng tiên nói là sự thật sao? Mình đã rung động? Thực sự ư?" Nàng hồi tưởng lại quãng thời gian từ khi gặp Thiều Nguyệt cho tới giờ, lên Thục Sơn, Thiều Nguyệt còn cứu nàng, rồi đến Trường Lưu học nghệ, cuối cùng cũng có thể bái Thiều Nguyệt làm sư tôn, bên nhau sáng chiều, tuy nàng không thể nhớ nổi dáng vẻ Thiều Nguyệt khi cô còn ở thôn Hoa Liên nữa, song nàng vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm và thương yêu cô dành cho nàng, cứ thế, Hoa Thiên Cốt lẩm bẩm, "Sư tôn ơi, sư tôn..."



Đông Phương Úc Khanh cảm thấy phản ứng của Hoa Thiên Cốt tại đại điện vô cùng khác thường, anh chàng hơi có chút bận tâm nên đi ra tìm Hoa Thiên Cốt, cuối cùng thì cũng tìm thấy nàng ở trên hòn non bộ trong hậu viện, Đông Phương Úc Khanh nhanh chóng tiến lại gần, "Cốt Đầu à, Cốt Đầu, hóa ra nàng ở đây, ta tìm nàng rõ lâu."



Hoa Thiên Cốt dựa lưng vào hòn non bộ, nhắm mắt líu ríu liên hồi, "Rượu Quên Lãng, rượu Quên Lãng..." sau đó cúi đầu nhìn Đông Phương Úc Khanh, "Cũng có thể giải sầu, cũng có thể giải sầu đấy, ha ha, chả trách nhiều người mê luyến say sưa giữa cõi trần."



Đông Phương Úc Khanh đứng bên dưới, "Cốt Đầu ngốc, mau lại đây, ta đỡ nàng xuống, sau này uống ít rượu thôi."



Hoa Thiên Cốt lại như thấy Thiều Nguyệt đang đứng trước mặt mình, "Sư tôn ơi..."



"Sư tôn?" Đông Phương Úc Khanh chẳng biết phải làm sao "Cốt Đầu à, sư tôn của nàng còn đang ở bên trong với Bạch Tử Họa cùng các Chưởng môn khác mà."



Hoa Thiên Cốt nghiêng đầu, nhảy vào lồng ngực Đông Phương Úc Khanh, Đông Phương Úc Khanh mải mốt đỡ lấy nàng, "Cốt Đầu, Cốt Đầu, nàng làm sao thế?"



"Người bảo, người bảo ta rung động rồi, mà có lẽ cũng là thật, ha ha..." Hoa Thiên Cốt nhắm mắt lại, cười khúc khích.



"Cốt Đầu à..." Đông Phương Úc Khanh nhớ lại cảnh tượng ban nãy, âm thầm giật mình không thôi.




"Hộ pháp, sau này ta sẽ trở thành cánh tay phải của ngài." Giọng của Khoáng Dã Thiên bỗng dưng xuất hiện trong đầu Thiện Xuân Thu, Thiện Xuân Thu sử dụng pháp lực, đánh một chưởng về phía trước, đá vỡ tan tành, cả hang động cũng rung chuyển như sắp sụp, Thiện Xuân Thu thấy thế bèn bật cười vang, hang tối vọng lại tiếng cười của gã, thậm chí còn đan xen cả điệu cười gian xảo của Khoáng Dã Thiên.



*Creepyyyy =))))



Hoa Thiên Cốt tỉnh rượu, nàng đang định xoa bóp cái trán đau nhức thì cái khăn ấm đặt trên đấy rơi xuống, Hoa Thien Cốt cầm cái khăn, mỉm cười ngây ngốc, "Nhất định là sư tôn, vậy ra sư tôn vẫn luôn ở đây chăm sóc mình à?" Nghĩ vậy, nàng vội vàng đứng lên, đầu lập tức choáng váng, phải đứng vững nàng mới chạy ra ngoài. Nàng vừa chạy vừa nhìn khắp nơi, đây là trên thuyền mà, nàng thả chậm bước chân lại, không khỏi thắc mắc, sao chẳng trông thấy bóng dáng ai vậy nhỉ?



Trên boong thuyền, Thiều Nguyệt diện một thân đồ trắng đứng dưới ánh trăng thoạt trông thật giống một ánh sáng bạc, Hoa Thiên Cốt chỉ ngắm thôi cũng đủ để mê mẩn.



"Tiểu Cốt, con tỉnh rồi." Thiều Nguyệt quay người lại, nhìn nàng một cách dịu dàng.



Dường như Hoa Thiên Cốt đang muốn nhấn chìm trong ánh mắt của Thiều Nguyệt, nàng bật cười, "Sư tôn ơi, con, con không sao hết, sư tôn vẫn luôn ở bên chăm sóc con đấy à? Những người khác đâu rồi ạ?"



"Tất nhiên là ta chăm sóc con, con uống tới nỗi bất tỉnh nhân sự, say mèm ba ngày ba đêm, sao có thể ngự kiếm phi hành cùng mọi người chứ?"



"..." Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhận tội, "Sư tôn, thật xin lỗi người, là do Tiểu Cốt không ngoan."



Thiều Nguyệt mỉm cười, "Ta cũng đâu có trách con, có điều sau này đừng uống nhiều rượu như vậy."



Hoa Thiên Cốt gật đầu, "Vâng, con biết rồi, sư tôn à, ha ha...."



Thiều Nguyệt nhìn nụ cười ngây ngô của Hoa Thiên Cốt thì không khỏi đưa tay nhẹ véo mũi nàng, cùng nàng cười vang, Hoa Thiên Cốt được Thiều Nguyệt véo mũi lập tức đỏ mặt, nàng mải mốt chuyển sang chủ đề khác, "Sư tôn ơi, chúng ta đang quay về Trường Lưu sao?"



Thiều Nguyệt lắc đầu, "Chúng ta tới nước Thục trước, còn chưa thương lượng hẳn hoi với Mạnh Huyền Lãng về thanh Mẫn Sinh mà."



"Nước Thục ạ?" Hoa Thiên Cốt mừng rỡ, "Vậy là lại có thể gặp lại Khinh Thủy với Lãng ca ca."



"Ừ." Thiều Nguyệt gật đầu, xoay người lại nhìn về phía biển xanh vô tận, qua mấy ngày trời mà vẫn chưa thấy Tiểu Cốt tỉnh lại, nếu không thì bọn họ cũng không cần phải ngồi thuyền.



Hoa Thiên Cốt nhìn bóng lưng Thiều Nguyệt, lẳng lặng ngồi một bên, nàng bất an thầm nhủ, sư tôn ơi, cả đời này Tiểu Cốt chỉ muốn đi theo người, chẳng lẽ đây cũng là một hy vọng xa vời hay sao?



--- -------