Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 71 :

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Thiều Nguyệt ngồi trong phòng, đối diện với cái gương soi trước mắt, đối với ba cái trò vấn tóc của cổ đại quả thực quá phức tạp, Tử Trúc tiến lại gần, mỉm cười giật lấy cái lược gỗ trên tay cô, "Hay là để ta làm cho."



Thiều Nguyệt gật đầu, nở nụ cười với hình ảnh phản chiếu của Tử Trúc trong gương, Tử Trúc trêu cô, "Nếu để cho người ngoài biết Kiếm tôn người người tôn kính lại chẳng thể tự chải đầu thì không phải sẽ khiến tất cả kinh ngạc sao?"



Thiều Nguyệt đánh nhẹ Tử Trúc một cái, "Chỉ tại phương thức ở thế giới của các người quá phức tạp và đa dạng thôi."



Tử Trúc hồi tưởng lại thời Thiều Nguyệt mới tới Trường Lưu, lúc đó tóc cô cũng để dài, vậy mà cô lại chỉ buộc lên một cách đơn giản, nàng chợt phì cười, Thiều Nguyệt thắc mắc, "Tử Trúc, cô cười cái gì?"



Tử Trúc lắc đầu, "Không có gì hết, ha ha..."



Thiều Nguyệt không nhìn Tử Trúc, "Lại còn không có gì, thế mà cô vẫn cười...."



Tử Mạch bưng trà bước vào, trông thấy Thiều Nguyệt và Tử Trúc đang trò chuyện vui vẻ, bước chân của nàng dừng hẳn lại, nụ cười của Tử Trúc, giá như nàng cũng có thể mỉm cười với mình như vậy thì thật tốt.



Tử Trúc chải đầu xong xuôi cho Thiều Nguyệt rồi ngồi xuống bên bàn, Tử Mạch rót trà cho Thiều Nguyệt, rồi lại rót cho Tử Trúc, Tử Trúc vội vã ngăn nàng lại, "Không cần đâu, để ta tự làm đi."



Tử Mạch đứng yên bất động, sau đó nàng ngoan ngoãn đặt tách trà tới trước mặt Tử Trúc xong nhẹ nhàng lùi lại ngồi bên cạnh Thiều Nguyệt. Tử Trúc không hiểu vì sao Tử Mạch lại lạnh nhạt với mình như thế, nàng nâng  tách trà lên thầm nhủ.



Thiều Nguyệt uống một hớp, "Không phải Tiểu Cốt đi khảo sát tại ao Tam Sinh à? Sao đến giờ mà vẫn chưa thấy về nhỉ?"



Tử Mạch nhớ lại cảnh tượng mới vừa nãy, "Thưa chủ nhân, Thiên Cốt đã về rồi, có điều... em trông thấy Tôn thượng bước vào phòng Tiểu Cốt, cũng không biết là có chuyện gì nữa?"



"Sư huynh?" Thiều Nguyệt trầm mặc chốc lát, cô đang gắng nhớ lại kịch bản, sau khi Tiểu Cốt tham gia khảo nghiệm tại ao Tuyệt Tình, nàng phát hiện ra mình đã rung động, vậy thì chắc chắn Bạch Tử Họa tới để kiểm chứng lời Tử Huân, cô mải mốt đứng dậy, rời khỏi phòng.



"Thiều Nguyệt ơi, Thiều Nguyệt..." Tử Trúc lòng đầy thắc mắc dõi theo hướng Thiều Nguyệt bỏ đi.



Tử Mạch giải thích, "Chủ nhân đi thăm Thiên Cốt đấy."



"Ồ..." Tử Trúc lúng túng không thôi, mỗi lần ở riêng với Tử Mạch, nàng đều có cảm giác chẳng biết phải nói gì. Thật ra thì Tử Mạch luôn muốn tiếp xúc với Tử Trúc, cho nên lần nào hai người gặp nhau như thế này, nàng cũng đều vô cùng trân trọng, không nỡ lòng nào phá vỡ khoảng khắc ấy, nàng sợ mình vừa lên tiếng, thì quãng thời gian ngắn ngủi hiện tại sẽ lập tức vỡ vụn. Nàng không hiểu sao mình lại không dám cất lời với Tử Trúc nữa, rõ ràng nàng không muốn như vậy, song hết lần này tới lần khác, nàng không thu nổi dũng khí để có thể nói chuyện cùng Tử Trúc.



Bạch Tử Họa cố gắng khuyên can Hoa Thiên Cốt, dù sao tình cảm của Tiểu Nguyệt dành cho Hoa Thiên Cốt cũng vô cùng sâu đậm, cô luôn chăm sóc nàng như chăm sóc người thân, chàng không thể bất thình lình đuổi nàng rời đi được, "Thiên Cốt à, ta biết con còn nhỏ tuổi, vẫn còn nhiều điều chưa hiểu chưa biết, cho nên trong lòng xuất hiện một số suy nghĩ sai lầm, không đúng đắn là chuyện đương nhiên, nhưng con phải nghĩ cách để gạt bỏ nó đi, thay vì trốn tránh, huống chi Tiểu Nguyệt..."



Hoa Thiên Cốt vội nói, "Tôn thượng thứ tội, đệ tử biết không thể qua mặt được Tôn thượng và sư tôn, đệ tử chỉ không muốn sư tôn tức giận, cho nên xin Tôn thượng hãy tha thứ."



Bạch Tử Họa nhắm mắt lại, "Con thật sự đã rung động sao? Con biết rõ là Tiểu Nguyệt không thể..."



"Tôn thượng ơi, đệ tử đã biết sai, đệ tử không nên, tuyệt đối không nên thích Đông Phương, đệ tử hẳn là còn quá trẻ con, đáng lẽ ra đệ tử nên chuyên tâm tu luyện mới phải, xin Tôn thượng trách phạt." Hoa Thiên Cốt tạm thời nhờ vả Đông Phương Úc Khanh, lấy anh chàng làm bia đỡ đạn.
"Cái gì?" Tử Huân giật mình, "Ý chàng là Thiều Nguyệt biết rõ Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của chàng mà vẫn thu nhận nó làm đệ tử?"



Bạch Tử Họa trầm mặc, Tử Huân nhìn phản ứng của chàng là đủ hiểu, "Cô ta lại...."



"Tử Huân à, Tiểu Nguyệt và ta sẽ cùng nhau tìm ra cách hóa giải kiếp sinh tử."



"A, một khi đã gặp phải kiếp sinh tử thì vạn kiếp bất phục, tự cổ chí kim, chưa từng có ai có thể thoát khỏi kiếp này, thế mà chàng lại muốn cùng cô ta tìm cách hóa giải," Tử Huân rơi lệ, "Được, các người không muốn hạ thủ, vậy thì để ta!"



"Đứng lại!" Bạch Tử Họa gọi nàng, "Tử Huân, ta và ngươi đều là người tu đạo, chúng ta đều biết mệnh trời khó xét, nhân quả tuần hoàn, nếu như đây là những gì ông trời đã định, không muốn cho ta thoát khỏi kiếp này, vậy thì ta việc gì phải cực khổ tránh né chứ? Huống chi..." Bạch Tử Họa nhớ tới sự thay đổi trên đá Nghiệm Sinh của Tiểu Nguyệt.



"Kiếp sinh tử, không chết thì cũng điên, riêng việc đuổi con nhóc đấy đi thật xa cho khuất mắt đã là lòng dạ từ bi lắm rồi, giết con nhóc để diệt trừ hậu họa, cũng là chuyện đương nhiên, chàng..." Tử Huân không đồng ý, "Chàng lại giữ nó bên mình, ta không thể để chàng tiếp tục mạo hiểm nữa."



"Tử Huân, ngươi đã tu luyện cực nhọc trong bao nhiêu năm như vậy, tại sao vẫn không chịu sáng suốt hơn, không sai, Hoa Thiên Cốt là kiếp sinh tử của ta, con bé từ thôn quê hẻo lánh lên tới Trường Lưu, lên tới điện Tuyệt Tình, ngươi liệu có biết? Ta không thể tránh, mà cũng chưa chắc việc ngươi cố gắng đuổi tận giết tuyệt cũng có thể kết thúc hết thảy." Bạch Tử Họa kiên trì khuyên nhủ.



"Ta không quan tâm, ta có thể nghe chàng tất cả mọi chuyện, ngoại trừ chuyện này!" Tử Huân dứt lời bèn rời khỏi điện Tuyệt Tình.



"Tử Huân!" Bạch Tử Họa kêu lên, Tử Huân bịt tai lại, bay khỏi nơi đây.



Thiều Nguyệt phát hiện có một bóng người khả nghi ở Trường Lưu, cô hơi kỳ quái, chẳng lẽ lại là gián điệp của Thất Sát sao? Thiều Nguyệt lắc đầu, Sát Thiên Mạch thật là, vẫn không thể quản nổi thuộc hạ của mình. Khi tiến vào khu rừng, bóng đen kia cởi bỏ đạo bào của đệ tử Trường Lưu, lộ ra khuôn mặt.



"Lục Sao?!" Thiều Nguyệt nghi hoặc, "Cô ta tới điện Tuyệt Tình làm gì?"



Thiều Nguyệt thấy Lục Sao sắp sửa rời đi bèn phóng tới trước mặt ả, Lục Sao giơ tay phòng vệ, vừa trông thấy Thiều Nguyệt, ả mải mốt bỏ chạy, Thiều Nguyệt vung tay, giữ ả đứng im tại chỗ. Thiều Nguyệt tiến lại gần, "Cô đến Trường Lưu có mục đích gì?"



Lục Sao không nói lời nào, Thiều Nguyệt uy hiếp, "Đừng quên, ta chưa nói qua không chỉ có mình Dị Hủ Quân của cô là có thể thu thập được thông tin từ người chết phải không, ta cũng có thể, có điều ta còn có thể moi móc được từ người đang sống, đến lúc đó mọi bí mật của cô sẽ bị phơi bày." Thiều Nguyệt duỗi tay giả bộ muốn chạm vào Lục Sao.



Lục Sao giật mình, Thiều Nguyệt từng nói như vậy ở lầu Hủ Các, đương nhiên ả còn nhớ, bây giờ thân phận Dị Hủ Quân vẫn chưa bị bại lộ, ả cũng không thể để Thiều Nguyệt phát hiện ra thân phận thật của Dị Hủ Quân, vậy nên ả đáp, "Ta chỉ muốn nhắc nhở Thượng tiên Tử Huân một chút."



"Thượng tiên Tử Huân?" Thiều Nguyệt cau mày, "Nhắc nhở cái gì?"



"ĐÁ NGHIỆM SINH!"



"Cái gì?" Thiều Nguyệt kinh ngạc nhìn Lục Sao, sau đó cô trở nên giận dữ, "Đây là chủ ý của Dị Hủ Quân ư?"



Lục Sao im re quay mặt đi, nhưng cũng coi như ả đã ngấm ngầm khẳng định, Thiều Nguyệt nổi cơn thịnh nộ, Đông Phương Úc Khanh, tôi đã cảnh báo anh bao nhiều lần rồi, vậy mà cuối cùng anh vẫn lợi dụng Tiểu Cốt, Thiều Nguyệt vội vàng phi thân bỏ đi, bay đến điện Tuyệt Tình.