Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 76 : Nhớ lại

Ngày đăng: 20:36 19/04/20


Hoa Thiên Cốt quan sát mặt đất hỗn loạn, nàng còn đang thương tâm rũ mi mắt thì đột nhiên một giọng nói không thể quen thuộc hơn vang lên đằng sau nàng, "Tiểu Cốt à..."



Hoa Thiên Cốt vội xoay người, khóe mắt nàng ửng đỏ, "Sư tôn ơi... con còn cho rằng..."



Thiều Nguyệt tiến lại gần, dịu dàng xoa má nàng, "Tiểu Cốt à, con đã làm rất tốt, con đã không để bị hận thù che mờ con mắt." Hóa ra Thiều Nguyệt vẫn luôn ở đằng sau Hoa Thiên Cốt, cô không xuất hiện là vì muốn biết lựa chọn của Tiểu Cốt, cho dù không có cô ở bên, cô cũng hy vọng Tiểu Cốt sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.



Hoa Thiên Cốt lập tức nhào vào trong lồng ngực Thiều Nguyệt, "Sư tôn ơi, Tiểu Cốt đã cho rằng người lại bỏ con mà đi."



"Lại?" Thiều Nguyệt trầm mặc chốc lát, "Tiểu Cốt, con nhớ lại rồi ư?"



Hoa Thiên Cốt gật đầu, nàng ngẩng lên nhìn Thiều Nguyệt, "Sư tôn là Nguyệt tỷ tỷ, Nguyệt tỷ tỷ là sư tôn, mặc dù con đã biết từ lâu, nhưng phải đến tận khi nhớ lại hoàn toàn dáng vẻ của Nguyệt tỷ tỷ, con mới thật sự chắc chắn."



"Con đã biết từ trước?"



"Vâng, không phải bông hoa tím trong phòng sư tôn là bông hoa con đã tự tay hái tặng Nguyệt tỷ tỷ hay sao?"



Thiều Nguyệt bật cười, "Hóa ra Tiểu Cốt còn nhớ."



"Tất nhiên, chỉ cần là chuyện liên quan tới Nguyệt tỷ tỷ, Tiểu Cốt sẽ luôn nhớ kĩ, cho dù bây giờ người đã là sư tôn thì vẫn sẽ như vậy." Hoa Thiên Cốt nói với vẻ kiên định.



"Tiểu Cốt trưởng thành thật rồi." Thiều Nguyệt hơi xúc động.



Hoa Thiên Cốt chìa ngón út ra, "Sư tôn à, sau này người đừng bỏ lại Tiểu Cốt nữa."



Thiều Nguyệt nhìn ngón tay của Hoa Thiên Cốt, cô nhớ về thuở Tiểu Cốt còn bé, khi ấy cô đã dạy Tiểu Cốt cách nghéo tay để hứa sẽ tuân thủ chuyện hai người cùng cam kết, thế nên Thiều Nguyệt cũng chậm rãi đưa tay lại gần, móc vào tay Hoa Thiên Cốt, "Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi Tiểu Cốt."



Hoa Thiên Cốt bật cười đầy vui vẻ, nàng ôm lấy Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt hiểu ý cũng mỉm cười, cô ôm lại nàng, bóng hai người ôm nhau ở giữa một thôn xóm hỗn loạn trông thực khác biệt, song cũng thực ấm áp.



Bạch Tử Họa đứng cách đó không xa thu hồi lại tầm mắt, chàng nhìn Tử Huân, "Tử Huân, đây là kết quả mà muội muốn sao? Xui khiến Thiên Cốt, kích thích thù hận trong lòng con bé để rồi nhìn ta phải thống khổ, nhìn Tiểu Nguyệt phải thống khổ, nhìn Thiên Cốt phải thống khổ, muội có cảm thấy mừng rỡ không?"



"Không sai, đừng hỏi lòng ta cao hứng biết bao nhiêu khi ta có thể trông thấy các người thống khổ."



"Tiểu Nguyệt và Thiên Cốt vô tội, muội có giận, thì hãy trút lên người ta."



"Ta đã đáp ứng chàng rằng sẽ không tự tay giết Hoa Thiên Cốt nữa thì nhất định ta làm được, còn những việc khác thì phải để xem tâm trạng của ta đã." Tử Huân nhìn về hai người đang ôm nhau ở cách đó không xa, nàng bật cười giễu cợt, "Chàng nhìn bọn họ mà xem, chẳng lẽ chàng thực sự vẫn cho rằng người mà Hoa Thiên Cốt rung động thật là Đông Phương Úc Khanh ư?"



Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt và Hoa Thiên Cốt, chàng im lặng không đáp, Tử Huân lại nói tiếp, "À, hẳn là chàng vẫn không thể chấp nhận sư muội mà chàng vẫn luôn hãnh diện lại có thể dạy ra một con nhóc đồ đệ sẽ yêu chính sư tôn của mình, hơn nữa cả hai lại còn là nữ nhân, ha ha ha... thực tò mò, nếu Thiều Nguyệt biết, thì cô ta sẽ làm gì đây?"



Bạch Tử Họa lạnh lùng nhìn Tử Huân một cái rồi xoay người bỏ đi, Tử Huân trầm mặc, Tử Họa chưa từng nhìn ta kiểu ấy, chẳng lẽ vị trí của Thiều Nguyệt trong lòng chàng thực sự nặng hơn cả mình những tưởng sao?




"Sau này nếu chưa có lệnh của ta thì đừng vào quấy rầy, muốn vào thì cũng phải gõ cửa, biết chưa?" Sắc mắc Vân Ẩn không vui.



"Dạ!" Đệ tử Thục Sơn nọ vội đáp rồi rời khỏi phòng, Vân Ẩn mang thức ăn vào một cánh cửa bí mật trong phòng.



Thiều Nguyệt thầm giữ lại đệ tử Thục Sơn vừa mới mang cơm, cô áp dụng thuật thôi miên lên cậu, cho nên Thiều Nguyệt có thể trông thấy tình hình ban nãy của cậu, cô thầm nhủ, quả nhiên là thế, Vân Ế đã mạo danh Vân Ẩn, nhưng Vân Ẩn đang ở đâu còn chưa biết, bây giờ vẫn chưa thể rút dây động rừng, mai là đại điển kế nhiệm rồi, mình phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp ngăn cản mới được.



Hoa Thiên Cốt đang nằm ngủ thì đột nhiên ngoài cửa thoáng một bóng đen, nàng lập tức tỉnh dậy, hoảng sợ hét to, Thiều Nguyệt vừa về phòng đã nghe thấy thanh âm của Tiểu Cốt, cô biến mất trong nháy mắt, đi tới phòng Hoa Thiên Cốt, vung tay thổi bừng lên ngọn đèn trong phòng, cô thấy trên giường không có ai bèn lo lắng gọi, "Tiểu Cốt ơi..."



Hoa Thiên Cốt núp đằng sau rèm, nàng thò đầu ra, "Sư tôn à..."



Thiều Nguyệt vội vàng tiến lại gần, "Tiểu Cốt, làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì thế?"



Hoa Thiên Cốt ngượng ngùng, "Dạ, ban nãy con mới gặp ác mộng."



"Không sao, đừng sợ, lại đây nào." Thiều Nguyệt dìu Hoa Thiên Cốt đến bên giường.



Hoa Thiên Cốt nói, "Sư tôn à, thật xin lỗi, lại đi đánh thức người dậy."



"Không sao, vi sư chưa ngủ, con mau ngủ đi, ta ở đây chăm sóc cho con." Thiều Nguyệt an ủi.



"Thật ạ?" Hoa Thiên Cốt nắm lấy tay Thiều Nguyệt, sau đó thay đổi suy nghĩ một lát rồi dè dặt hỏi, "Thế, vậy sư tôn.. liệu có thể... ngủ chung... với Tiểu Cốt không?"



Thiều Nguyệt trầm mặc chốc lát, từ sau khi Tiểu Cốt lớn rồi thì quả thật là chưa từng ngủ chung với Tiểu Cốt bao giờ, Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt mãi chưa đáp thì hoảng hốt vội giải thích, "Sư tôn ơi, Tiêu Cốt không có ý gì khác, chỉ là con nhớ khi còn bé, sư tôn cũng thường ngủ bên Tiểu Cốt mỗi khi Tiểu Cốt mơ thấy ác mộng, cho nên Tiểu Cốt chỉ..."



"Được mà." Thiều Nguyệt chợt đáp.



Hoa Thiên Cốt vẫn còn đang vắt óc giải thích nên chưa kịp phản ứng, "Hả? Sư tôn ơi, người nói gì cơ?"



Thiều Nguyệt búng trán Hoa Thiên Cốt, ngồi lên giường, "Mau đi ngủ, vi sư với con."



"Vâng!" Hoa Thiên Cốt gật đầu một cách nặng nề, nàng chui vào trong, chừa lại một mảng cho Thiều Nguyệt, ánh mắt đầy mong chờ hướng về phía cô.



Thiều Nguyệt đắp chăn cho Hoa Thiên Cốt xong cũng nằm xuống, quay sang bảo, "Đi ngủ thôi, Tiểu Cốt."



Hoa Thiên Cốt gật đầu, Thiều Nguyệt nhắm mắt lại, Hoa Thiên Cốt thấy thế cũng an tâm nhắm mắt, nàng không ngờ vẫn còn có thể ngủ bên sư tôn, hưng phấn đến khó ngủ, sau đó nàng lặng lẽ dịch chuyển, tựa gần bả vai của Thiều Nguyệt, ngửi hương thơm thoang thoảng chỉ thuộc về riêng mình cô, mỉm cười chậm rãi tiến vào giấc mộng đẹp.



--- ------ -----